Chương 91

351 53 14
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Chương 91:

"Tôi...cũng nhớ anh!"

Rất nhớ, nhớ tới mức chỉ muốn đâm thủng lồng ngực anh, xem chúng rốt cuộc có chứa tôi bên trong không.

Ánh mắt Doãn Kỳ đanh lại, cậu thô lỗ xô Nam Tuấn ra khỏi người mình, đôi bàn tay phủ đầy tia sáng nóng bỏng để gỡ ra những ngón tay đang giữ chặt lấy cậu không buông. Nam Tuấn không che giấu việc hắn cũng giống cậu sống lại, cậu không cần phải giả ngu để đuổi hắn đi nưa. Chết một lần cũng đã chết rồi, có trốn tránh không có ích gì thì chi bằng đối diện thôi.

"Nhớ hay là hận, hận hay là yêu? Em nói xem?" 

Kỳ lạ rằng dù thứ ánh sáng có nóng bỏng khiến cho tay Nam Tuấn bắt đầu đỏ lên, nhưng hắn cũng không có buông tay em ra. Trong lòng hắn khi đối diện với em sớm đã có sự tính toán. Hắn biết, Doãn Kỳ sẽ mềm lòng.

"Yêu? Tôi đâm chết anh ngay bây giờ còn chưa hả dạ. Anh nghĩ rằng tôi còn yêu anh sao?" Doãn Kỳ quả thật đã ngừng lại dị năng, khuôn mặt lạnh lùng dùng móng tay bấu lên da thịt trên tay Nam Tuấn. 

"Em hận tôi chỉ vì một giấc mơ cả hai ta cùng mơ tới?" 

Nam Tuấn không cảm thấy đau, mọi cảm xúc trong hắn sớm đã chết lặng từ cái thời khắc mẹ hắn phát điên thường xuyên lấy hắn ra làm thứ để trút bỏ mọi giận dữ của bà, cho tới khi em xuất hiện. Người mà hắn từng nghĩ có cũng được không có cũng không sao, chỉ là bên cạnh em hắn có được thứ an toàn trước đây hắn chưa từng có, chỉ là nơi em hắn có thể yên tâm ngủ một giấc yên bình không ác mộng. 

"Giấc mộng?"

"Đúng, là một giấc mơ em trở thành Tuyệt Vọng, bên cạnh tôi, chăm sóc tôi. Nhưng tôi lại vì hiểu nhầm mà tổn thương em."

Nam Tuấn nhướn mày, sâu trong con ngươi không thấy đáy của hắn để lộ ra muôn vàn cảm xúc mà từ trước đến giờ Doãn Kỳ chưa từng một lần nào đọc được. Chúng làm cậu do dự, sự nghiêm túc cẩn thận của hắn làm cậu ngỡ rằng kí ức hai kiếp người cậu có được chỉ là do ảo mộng của bản thân. Rằng Nam Tuấn thật sự chưa bao giờ tổn thương cậu, rằng hắn vĩnh viễn chẳng thể nào là kẻ dương mắt đứng nhìn cậu vùng vẫy trong làn cát cùng với mớ chất độc trong cơ thể.

Trái tim của Doãn Kỳ như bị bóp nghẹn khi Nam Tuần lần đầu tiên kiên nhẫn chăm chú nhìn cậu. Bàn tay hắn bị bấu víu tạo thành những vết xước cũng không thể khiến hắn mảy may nhíu mày, dù trước kia chỉ cần có kẻ đụng bẩn áo hắn thôi, hắn cùng dang tay dùng cái dị năng kim hệ siêu khống chế xuyên thủng người ta thành mảnh nhỏ.

Doãn Kỳ không biết đây là thật tâm của Nam Tuấn hay là Nam Tuấn đã bày sẵn một cái bẫy chờ đợi cậu nhảy vào.

"Giấc mộng, giấc mộng chân thực đến mức từng hơi thở của em, lời em thủ thỉ tôi đều nhớ. Nhưng nó sai, bởi vì cho dù tôi có tồi tệ thế nào cũng chẳng thể tổn thương người quan tâm đến mình như vậy."

Nam Tuấn tiến lại gần hơn với Doãn Kỳ. Hắn buông cái thứ đại biểu cho quyền lực chí cao của Kim gia ra, để cho cái đầu sư tử đập trên mặt sàn tạo một tiếng động nhỏ, làm trí óc tỉnh táo của cậu thoáng vì vậy càng trở nên mơ hồ. Hắn vươn tay, đem mái tóc của em mà vuốt ve, bộ dạng quen thuộc thủa nào, hành động đã khiến vị Tuyệt Vọng nọ sẵn sàng dâng hết mọi thứ cho hắn.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ