Chương 57

39 2 0
                                    


Cha và con gái ầm ĩ một trận, giáo sư Vương đến cả cơm chiều cũng chưa trở về Dao Lý ăn cơm. Ông vừa đi thì Vương Bồi bắt đầu hối hận, tất nhiên là lo lắng đem cục diện đẩy căng như thế, sau này Ngao Du không may rồi, nói cách khác, hai cha con cô đã nhiều năm như vậy cũng có cãi nhau nhưng chỉ náo loạn một hồi rồi thôi. Vương Bồi bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình đúng là đứa con đặc biệt bất hiếu.

Tất cả còn không phải là vì Ngao Du sao! Cứ nghĩ đến anh, Vương Bồi lại tức, đã bảo anh là nên tránh ở nhà, đừng có tới quấy rối rồi, mà anh lại cố tình không nghe, bây giờ, làm giáo sư Vương tức đến như thế, sau này có thể cho anh nếm mùi đau khỏ rồi.

Cô định đi tìm Ngao Du phiền toái kia thì tên ngốc kia lại mò tới cửa, rất cao hứng gõ cửa, "Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à, ba em có phải đi rồi không? Anh vừa nhìn từ cửa sổ ra thì thấy ông ấy lái xe đi rồi"

Vương Bồi hung hăng đẩy mạnh cửa ra, vẻ mặt Ngao Du tươi cười đứng ở cửa, còn ra vẻ lấy lòng nữa: "Vương Bồi Bồi, hôm nay có phải anh biểu hiện đặc biệt tốt không? Ban em rất thích anh nhé. Anh đã nói rồi..." Anh liền thay bằng bộ mặt vô cùng đắc ý: "Ai mà không thích anh chứ"

Vương Bồi cảm giác tại nơi này, cô cũng không còn cách nào liên quan với tên ngốc này nữa.

Cô trầm mặt xuống, hơn nữa vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ ai oán, cho dù có ngốc đến mức như Ngao Du cũng thấy không thích hợp, lập tức cảm xúc hạ xuống, giọng trầm hẳn, lại lấy giọng nhỏ mất mát ấm ức hỏi: "Ba em thực sự không thích anh sao?"

Giáo sư Vương sao lại có thể thích một người đang yên đang lành tới cướp đi con gái của ông chứ, cho dù Ngao Du có hoàn mỹ, anh có thể làm theo bất cứ cái gì nữa. Trong đầu Vương Bồi rất rõ, Thái Hậu cũng rất rõ, nhưng, Ngao Du thì nhất định không giải thích được. con tim yếu ớt đáng thương kia của anh chắc chắn phải bị đả kích lần nữa – anh ngốc này chắc là chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế bao giờ ha.

"Anh nói sai chỗ nào rồi?" Ngao Du cau mày suy nghĩ, thế nào cũng không thấy mình làm sai ở chỗ nào, hơn nữa, giáo sư Vương từ đầu tới cuối đều chỉ cười tủm tỉm, một chút ý phản cảm đều không có, sao ông ấy lại không thích chứ?

Thấy bộ dạng mất mát của anh, Vương Bồi cũng hiểu được nên rất khổ sở. Kỳ thực cô cũng rất rõ ngao Du là dạng người như thế nào, vừa ngốc vừa đơn thuần, một chút tâm cơ đều không có, đến cả chuyện lấy lòng người khác cũng là trực tiếp, mà giáo sư Vương lại không xem anh là người bình thường nữa. Nhưng cho dù giáo sư Vương không thích thì Vương Bồi cũng không có khả năng để làm cho Ngao Du thay đổi, nếu anh cũng biến thành bộ dạng thành thục khôn khéo như Trọng Hằng, thì anh sẽ không phải là Ngao Du nữa.

Nghĩ ngợi, Vương Bồi nhún nhún vai, nhỏ giọng an ủi anh: 'Bỏ đi, dù sao thì...Chuyện này ...từ từ sẽ tính vậy"

Ngao Du lần lượt ngồi xuống bên cô, vô tình tinh thần vô cùng uể oải, chán chường, đầu ngoẹo xuống tựa vào người vương Bồi, trông vô cùng ấm ức, nhỏ giọng làm nũng: "Vương Bồi Bồi à, ba em nếu vẫn không đồng ý, chúng mình đây....có phải là....vẫn không thể nào....bên nhau không?"

"Chúng mình hiện giờ không phải tốt lắm sao?" Vương Bồi nghiêng mặt nhìn anh một cái, khó hiểu: "Ba em là ba em, nhưng, nếu ông ấy không đồng ý, chúng mình cứ kết hôn vậy" Nhưng mà, Ngao Du anh ấy, có thể kết hôn được không? Anh ấy có chứng minh thư không? Nghĩ tới đây, Vương Bồi mới thấy khẩn trương, đẩy đầu anh ra, sốt ruột hỏi, "Anh...Trên người anh có cái kia, không phải là chứng minh thư giả đấy chứ"

Quan trọng hơn nữa là, thân phận của Ngao Du này thực sự không thể tra ra được, hôm nay cô đã nói mơ hồ lắm rồi, chẳng may giáo sư Vương nổi lên lòng nghi ngờ, tìm mối quan hệ từ đồn cảnh sát, chẳng phải là đã xong rồi sao, ông già mình không chừng còn có thể nghi ngờ Ngao Du là kẻ truy nã nữa ấy chứ!

"Sao thế được!" Vẻ mặt Ngao Du buồn bực nhìn cô, "Vương Bồi Bồi à, tốt xấu gì anh cũng là một thần tiên mà, em đừng có đánh đồng anh với nhóm buôn lậu làm giả giấy tờ chứ. Anh cũng có cách vậy!"

Vốn đã là một sự kiện không bình thường rồi, lại bị Ngao Du nói thế, Vương Bồi nhịn không được cười ầm lên, vỗ vỗ đầu anh, ra sức gật đầu, "đúng đúng, là anh có cách vậy, em hiểu nhầm anh rồi"

"Vậy em phải bồi thường cho anh đi" Ánh mắt Ngao Du long lanh, trên mặt hiện rất rõ vẻ mê đắm, "Em...Cho anh hôn một cái"

Anh vừa nói xong, Vương Bồi bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy đầu của anh, "chút" một cái hung hăng vào mặt anh, sảng khoái tới mức làm Ngao Du chẳng kịp phản ứng gì.

"Không được không được, đấy có phải là hôn anh đâu" Mãi một lúc sau Ngao Du mới bất mãn cất cao giọng kêu lên, lúc nói chuyện liền ghé sát người vào Vương Bồi hôn trộm. Vương Bồi nghĩ ngợi, không trốn, chỉ vào hai má mình bảo: "Chỗ này đi" Cả một chút ngượng ngùng cũng không có, điều này làm cho Ngao Du trong tưởng tượng của mình còn kém xa rất nhiều.

Nhưng mà anh cũng không khách sáo gì, từ từ áp sát vào Vương Bồi, quyết định tiến gần tới hai má cô, hôn "chút" một tý, rồi lại thấy không vừa lòng tiếp tục hôn lên tai một cái, sau đó lại...từ từ tiến gần tiến gần đến sát môi cô, rất chậm từ từ, nhẹ nhàng áp lên chiếc miệng nhỏ của cô.Vương Bồi sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, tim đập liên hồi, định chạy trốn, không hiểu sao chân không nhúc nhích nổi, thân thể mềm mại đã bị Ngao Du ôm vào, tay chân tê dại.

Ngao Du bỗng dưng trở nên rất kiên nhẫn, trước mặt cô hôn lên trán, ngắm đôi môi hơi cong cong hấp dẫn của cô, từng đường nét duyên dáng cong cong, vừa mềm vừa mê người kia. Vì vậy lại hôn tiếp, cắn nhẹ môi cô, nhẹ nhàng mút vào, một lát lại buông ra, giống một đứa trẻ ngỗ nghịch dùng đầu lưỡi đưa tới khiêu khích hàm răng cô.....

Vương Bồi bị anh hôn vài cái thì choáng váng cả người, thân thể cứ tê tê dại dại không thể động đậy được, nhưng thực ra trong đầu còn chút tỉnh táo, chỉ là người không điều khiển nổi tay chân, định đẩy ra nhưng đẩy không được, lại làm cho cả người trông gợi mời hấp dẫn mê hoặc.

Hai người nam nữ trẻ tuổi yêu cuồng nhiệt, mắt đi mày lại vài cái đã bốc hoả, hơn nữa lại còn ôm ôm ấp ấp, thân ái cọ cọ, Ngao Du lập tức không kiềm nổi, cả khuôn mặt trắng nõn bừng đỏ, thân thể cứ ra sức áp chặt vào Vương Bồi, tay cũng bắt đầu không thành thật, vừa chuẩn bị tấn công thành trị thì đã bị tay Vương Bồi ngăn lại.

"Định...làm gì thế?' Vương Bồi hít một hơi thật sâu, cố gắng tóm lấy móng vuốt anh ra khỏi quần áo, nhỏ giọng mắng.

Ngao Du thở hổn hển, khuôn mặt càng đổ thêm, mồ hôi túa ra đầy trán, dùng giọng ngọt ngào nũng nịu: "Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à, anh khó chịu...Em....Cho anh...chúng mình.."

"Anh chịu đựng đi..." Vương Bồi không biết nên làm gì bây giờ, chỉ oán hận hỏi: "Anh...Trước kia anh....Nếu mà như thế...Giải quyết thế nào?"

Ngao Du vội muốn chết rồi, hai tay càng không yên lướt nhanh trên người Vương Bồi, muốn đột phá phòng tuyến, thế mà tìm nửa ngày cũng vô ích, cuống lên, nhanh tay cầm lấy tay Vương Bồi đặt vào đúng vị trí mấu chốt của mình, "Bồi Bồi à....Anh bị nghẹn rồi....Nếu nghẹn thì sẽ bạo. Anh đã..đã..bị nghẹn mấy trăm năm rồi...."

"Phụt" Vương Bồi bỗng chốc nhịn không được, cười phụt ra tiếng, cả người ngả rơi từ trên ghế sofa xuống.

Nằm trên thảm, Ngao Du cắn chặt răng, cứ đơn giản lấy thân áp thẳng xuống, đặt Vương Bồi dưới người làm cho cô không thể động đậy được, đầu tiên tiến đến cô cô hôn "chụt chụt", sau đó tiếp tục lại hôn tiếp hôn tiếp, lát thì liếm liếm, lát lại khẽ cắn, sử dụng hàng loạt quái chiêu, bất kể là cái gì nhằm đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Vương Bồi ngừng giãy dụa, đành phải để tự anh thôi, nhưng vị trí mấu chốt thì phải bảo vệ nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể mở khoá. Cô còn nhớ rất rõ Thái Hậu hôm nay hỏi câu kia, ông bà già nhà cô giáo sư Vương và Thái Hậu đều là người thích ăn mềm mà không ăn cứng, nếu thực sự mà muốn lên thuyền trước rồi mới mua vé sau, rồi lúc đó nắm tay cháu để đi gặp ông bà ngoại gì gì đó, hai vị kia chắc chắn sẽ đuổi đi ngay tức khắc.

Thái độ của Vương Bồi làm sao Ngao Du không phát hiện ra được, anh cố gắn một hồi nhưng vẫn không hề có hiệu quả, cuối cùng mới nghiêng người nằm sang bên cạnh Vương Bồi, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào ngực cô ra sức kêu: "Ô ô, Vương Bồi Bồi à, em thật quá đáng..Anh...Anh...khó chịu quá...khó chịu quá..."

Dục hoả của đàn ông không có chỗ phát tiết chắc là khó chịu thực chứ? Vương Bồi nghĩ thế nhưng lại thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, nhưng cô không thể nào đáp ứng anh được, đành phải nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, nhỏ giọng khuyên bảo an ủi: "Ngoan ngoan đi, anh đi tắm một cái đi, a, tắm một cái thì tốt hơn đấy"

Ngao Du ngẩng đầu lên nhìn cô, đúng là giả vờ, tất nhiên chẳng có giọt nước mắt nào, nhưng hai mắt mênh mông sương mù, nhìn như sắp khóc mà làm người ta thấy đau lòng, làm cho người ta thấy như mình phạm phải tội gì rất lớn vậy.

"Anh không đi tắm đâu!" Anh nói như đinh đóng cột, trừng mắt nhìn cô, khịt khịt mũi, giọng bỗng như ép xuống tận dưới vậy, ngượng ngùng không dám nhìn người, "Em...Em giúp anh xoa xoa nhẹ vậy"

"Gì cơ?' Vương Bồi tự dưng không hiểu ý anh là gì, cứ ngây ngốc nhìn hỏi lại.

Mặt Ngao Du xem gần như sắp chảy máu vậy, trông vừa quẫn bách lại bá đạo nữa, "Chỉ là giúp anh xoa xoa thôi, anh sẽ không làm được, em chỉ có sờ sờ còn không được nữa sao!' Lúc nói, tay không khỏi kéo nhanh lấy tay cô cho thẳng vào trong quần.

Vương Bồi hoảng sợ suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng Ngao Du sức lực mạnh, lại bị nắm chặt. anh còn nhỏ giọng dặn dò cô: "Em nhẹ nhàng chút, tiểu đệ đệ cảu anh thực sự rất yếu ớt, đừng làm hỏng nó nhé"

Đây không biết là một cảnh tượng quỷ dị thế nào, Vương Bồi cũng không muốn nghĩ tới, mặt đỏ bừng bừng, mắt không biết nhìn vào đâu. cô thấy thực là kỳ quái, cô cũng không phải lần đầu thấy lão nhị của anh, sao giờ lại cảm thấy ngượng đến vậy chứ? Loại sự tình này...thực ra thì...cũng không tính...là rất thái quá...dúng không...

Tuy Ngao Du cũng đỏ mặt nhưng động tác của anh lại rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã cởi sạch quần, đem giải phóng tên vô lại kia ra. Vương Bồi ngượng chín mặt quay sang chỗ khác, nhưng lại có chút nhịn không được nhìn lén, tên vô lại kia giống như một cây nấm lớn, màu sắc đỏ tươi, vừa khoẻ mạnh vừa dễ chịu, tuy rằng cậu nhỏ có chút lớn, nhưng cũng không trông khủng khiếp như hung thần, mà lại trông vừa đáng yêu vừa hùng dũng như "sinh long hoạt hổ" vậy.

Anh lôi tay cô cho cô đỡ lấy nó: "Em cứ như thế..." Anh giống như một thầy giáo dạy cho cô, "Như vậy từ trên xuống dưới...anh...sẽ thoải mái hơn..." Lúc nói chuyện giọng rõ ràng cũng bình thường nhưng lại có chút bất đồng, vừa mềm vừa ngọt ngào, so với lúc anh làm nũng còn làm cho người ta chịu không nổi.

Vương Bồi bắt chước động tác anh bảo, làm thật nhẹ nhàng cẩn thận, chẩm rãi.

Cây nấm của anh hình như có chút khẩn trương hơn, không nghe lời, làm Ngoa Du cũng thở hổn hển theo, một lát trong họng còn phát ra tiếng "..y..." gì đó đủ kiểu. Một loạt các tiếng kỳ lạ vang lên, lại phá lệ câu hồn người, trêu trọc làm tim Vương bồi cũng run rẩy theo...

"Anh...ổn lắm rồi phải không.." Xong việc, tay Vương Bồi có chút mỏi, nhịn không được hỏi nhỏ.

Ngao Du vẫn thở hổn hển, "Em...Nếu em...cùng làm...Anh đã sớm...sớm...Ôi.." Anh bỗng dưng than nhẹ một tiếng, Vương Bồi chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, cúi đầu nhìn đã thấy dính thứ chất lỏng trắng đầy tay...

"Ngao....Du....."

"Anh....Không phải anh đã nói với em là anh bị nghẹn mấy trăm năm rồi sao..." Ngao Du thoả mãn nhắm mắt chịu trận cơn bão của cô, "Anh....có thể rất lâu rồi ..anh đã không biết tính nam tính của đàn ông rồi..."

[FULL] Long Thái Tử Báo Ân - Tú CẩmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ