Chương 40 : Dear, the pain

201 13 6
                                    

❝ Thân gửi nỗi đau của tôi, từ nay chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa...❞

_____


- Chuyện này chỉ hai ta biết, được không?

Jungkook lí nhí đưa ra đề xuất, không dám nhìn thẳng phía đối diện. Ánh mắt mơ hồ đuổi theo từng làn khói mỏng, quẩn quanh trên mặt hồ đen sẫm thu nhỏ trong chiếc tách bé xíu. Anh đan hai tay vào nhau, không ngừng nhào nặn những ngón thuôn dài, chưa từng nghĩ đến yêu cầu này chính là lồng sắt giam cầm chính mình về sau.

Anh đơn thuần không muốn đánh mất vòng tay âu yếm, cùng hơi ấm hơn cả bình minh của mẹ mỗi khi ôm lấy anh, không muốn sự kỳ vọng trong mắt ba mỗi khi kể với ai đó về anh suy tàn.

Soeun sau khi nghe thấy đề nghị của anh, sắc mặt đột nhiên phấn chấn lạ thường.

- Được!

Cô nhanh chóng gật đầu mà chẳng đưa ra bất cứ điều kiện nào, cùng ý cười trong mắt khó ai thấu hiểu.

Từ ngày hôm ấy, cuộc sống vốn bình lặng của anh không còn là của anh nữa. Dù anh ở đâu, làm gì, chỉ một lời từ miệng Jeon Soeun anh đều phải nhất nhất nghe theo.

- Chị không nghĩ em muốn ba mẹ biết chuyện chúng ta!

Đó chính là những gì anh nghe được  suốt nhiều năm khi trong lời nói, cử chỉ biểu hiện sự phản kháng, dù chúng chỉ le loi như dăm ba hạt nắng cuối ngày.

Jungkook khinh rẻ bản thân, lúc nào cũng có cảm giác chính mình rất dơ bẩn. Trước mặt bố mẹ không dám ngẩng cao đầu, đến việc nhìn thẳng vào mắt họ cũng là cả một vấn đề.

Một đêm khuya vắng gió, anh ngồi bên khung cửa sổ đắm mình vào cuốn phương trình toán học dày cộm.

- Chăm chỉ nhỉ?

Anh thoáng giật mình, không cần xoay đầu cũng nhận ra giọng nói này của ai.

- Đừng sợ chị thế chứ?

Jungkook còn chưa kịp phản ứng đã bị vòng tay mềm mại của nữ nhân khóa chặt từ phía sau. Anh trong thoáng chốc đã bị dọa cho run rẩy, không thể dằn lòng tiếp tục nhớ lại cảm giác ghê tởm chính mình.

- Hôm nay chỉ có chúng ta ở nhà...

Giọng nói xốp mịn thấu xương lướt qua vành tai, khiến Jungkook không tránh được liền lạnh toát sống lưng. Một lần nữa, anh như một con rối chỉ biết vô cảm làm theo những gì Soeun muốn.

Nhiều lần nhìn thấy mặt biển tự do vẫy vùng dưới trời cao vạn trượng, anh chỉ muốn hoà mình trở thành một phần nào đó của đại dương. Để được tùy ý trôi dạt về nơi chân trời nào cất giấu an nhiên, ngửi được gió xuân đang về qua hiên nhà. Anh muốn linh hồn này khất từ thân xác nặng nề, phiêu lãng hết một hồi xuân rồi tàn chết dưới gốc anh đào chỉ còn vài chiếc lá nâu.

Thà chỉ được sống vài ngày nhưng thỏa thích được uống lấy tự tại, dễ chịu. Vẫn hơn tuổi thọ dài chừng vĩnh hằng, nhưng suốt đời quanh quẩn nơi lồng sắt.

Đã có lúc anh thèm được chết đến điên dại, bởi chỉ cái chết mới giải thoát được gã ngốc là anh. Rồi đến lúc nắm hơn mười viên thuốc ngủ trong tay anh lại do dự không ngừng nghĩ về ba mẹ, nghĩ đến sự kỳ vọng họ đặt vào anh. Anh lại chạnh lòng, đành tiếp tục giằng co giữa hai chữ sống-chết trong vô vọng, chính sự lưỡng lự ấy lần nữa kéo dài sự đoạ đày hóa bất tận

𝑩𝑻𝑺𝑽𝑬𝑳𝑽𝑬𝑻 | Thất Tình Không ChếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ