Joohyun cũng hết sức rung động, chạy đến bên cạnh lão gia tử đỡ ông: "Thật xin lỗi, ông nội, để cho ông lo lắng."
Lão gia tử vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, cũng đã qua, con còn sống là tốt rồi!"
Seulgi ôm con trai đến trước mặt lão gia tử, nói: "Còn không nhanh kêu ông cố."
Giọng cậu nhóc cực kỳ mềm mại, mở miệng: "Chào ông cố!"
Kang lão gia tử sửng sốt, ngay sau đó cười nở hoa: "Seulgi, đây là con trai của con và Joohyun à? Tốt! Tốt! Nhanh, Marco, Moyoung, còn không đi chuẩn bị bao lì xì!"
Marco bĩu môi: "Nó vẫn chưa kêu con đâu!"
Kang lão gia tử liếc ông, hừ lạnh: "Không phải là anh không muốn nhận đứa con dâu Joohyun này sao? Vậy tại sao tiểu bảo bối nhà chúng ta lại phải kêu anh?"
Moyoung có chút lúng túng đứng bên cạnh, nhưng ánh mắt nhìn đứa bé đã tràn đầy khát vọng, bà đã sớm muốn ôm cháu, lúc trước vẫn luôn có thành kiến với Joohyun, mà một năm qua, bọn họ cũng coi như là hoàn toàn thấy được sự quyết tâm của Seulgi, nếu không có Joohyun, chỉ sợ cô sẽ không sống với bất kỳ ai!
Moyoung kéo kéo tay áo Marco, Marco hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn về phòng chuẩn bị bao lì xì, không có cách nào, ai bảo bây giờ Seulgi nắm giữ quyền to kinh tế nhà họ Kang? Huống chi, bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai, cộng thêm một năm qua, bọn họ cũng hiểu không ít chuyện, cho dù không thích Joohyun, cũng không tiện trở mặt.
Moyoung tiến lên trước, thành khẩn nói với Joohyun: "Thật xin lỗi, Joohyun, lúc trước mẹ vẫn luôn không hề thích con, nhưng nếu con trai mẹ quý trọng con như vậy, sau này mẹ cũng sẽ thử sống tốt với con, hi vọng con có thể cho ba mẹ một cơ hội sửa đổi."
Marco vừa ra, đã nghe thấy vợ mình đang nói xin lỗi với Joohyun, trên mặt ông có chút không nhịn được, muốn thỏa hiệp với Seulgi bọn họ, lại có chút mất hết mặt mũi, vẫn là Kang lão gia tử hiểu rõ con trai, giảng hòa: "Được rồi, được rồi, đều là người nhà, có chuyện gì mà nói không được?"
Seulgi vẫn yên lặng, Joohyun cười cười, chủ động mở miệng: "Ông nội nói rất đúng, ba, mẹ, chúng ta là người nhà."
Lúc này lòng Moyoung mới hạ xuống, vội vàng tiến lên ôm lấy cục cưng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Cháu ngoan của bà, nhanh kêu một tiếng ông nội bà nội."
Cậu nhóc hết sức khéo léo kêu lên, lúc này sắc mặt Marco mới dịu mấy phần, nhét bao lì xì vào lòng cục cưng.
"Các con tính lúc nào thì làm hôn lễ?"
Đột nhiên Moyoung nhớ tới, lúc trước hôn lễ của bọn họ quá mức vội vàng, lần này, nhất định phải làm một hôn lễ náo nhiệt mới được!
Đối với chuyện này, Seulgi trả lời: "Chuyện này con đã lên chương trình rồi, không cần ba mẹ quan tâm, đến lúc đó, ba mẹ trực tiếp tham dự là được!"
Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ, chỗ cử hành hôn lễ là một trang viên của nhà họ Kang, mặc dù có không ít truyền thông hâm mộ tiếng tăm mà đến, nhưng người có thể đi vào tham gia cũng chỉ có nhân viên cơ cấu từ thiện, đồng thời còn có người nhận được lợi ích từ Quỹ từ thiện.
Vì vậy, các nhà báo cứ nhìn từng người già, trẻ em, người tàn tật,... đi vào trang viên, mỗi một người đều không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, đây thật đúng là một hôn lễ đặc biệt, hình như cũng không có hôn lễ nhà ai làm như dạ hội từ thiện thế này.
Trong hôn lễ, trên màn hình lớn phát niềm vui Seulgi đã chuẩn bị mấy năm trước, khi Joohyun thấy từng tấm hình và những ghi chép quen thuộc bọn họ từng trải qua không ngừng phát, nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống.
Seulgi thâm tình chân thành dắt tay Joohyun: "Joohyun, em có đồng ý để Seul dắt tay em, cả đời vĩnh viễn không rời không bỏ!"
"Em đồng ý!"
Hôn lễ tiến hành hết sức thuận lợi, mà hôn lễ đặc biệt này cũng đã trở thành một việc trọng đại nghe nhiều đến thuộc ở Seoul, sau hôn lễ, Quỹ từ thiện Joohyun vẫn tiếp tục đưa vào hoạt động, chỉ là bày một tấm đệm ra, giao cho Joohyun tự mình quản lý.
Sáng sớm hôm nay, Seulgi dẫn Joohyun đến nghĩa địa, quét dọn mộ cho mẹ Joohyun, ở trước mộ, Seulgi Trịnh trọng cam kết: "Mẹ, xin mẹ tin tưởng con, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không bỏ tay Joohyun ra nữa! Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, mãi mãi đến già!"
Joohyun chủ động cầm tay cô, đáy mắt thoáng qua trong suốt.
"Về thôi..."
Lúc đó trời chiều rất đẹp, Joohyun và Seulgi mỗi người nắm một tay con trai, bước chậm dưới tia nắng chiều tà, ánh mặt trời chiều chồng bóng họ lên nhau, hạnh phúc, có lúc chỉ đơn giản như vậy.
- Hoàn -