Thiên Bình bước ra khỏi chính điện Hàn Quan đỉnh, đôi chân thong thả đánh vài vòng tham quan rồi mới chậm rì rì xuống núi. Đến chân núi, ánh mắt của hắn va vào một thân ảnh quen thuộc.
Người kia cũng nhìn thấy Thiên Bình, trong mắt y lộ ra cái nhìn không thể tin nổi, sau đó y liền xoay người muốn bỏ đi.
"Sao hắn lại ở đây?" Câu hỏi ấy không ngừng vang lên trong đầu Bảo Bình. Y chẳng kịp suy nghĩ đã quay chân bỏ chạy, Bảo Bình cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp thật chặt, những đau khổ mà y cố quên đi giờ phút này đồng loạt trào dâng mà không cách nào ngăn cản.
Chỉ mới bước được vài bước, tay Bảo Bình đã bị một lực kéo lại rồi va vào một cái ôm mà y tưởng chừng đã quên mất.
Thiên Bình vuốt ve mặt y làm Bảo Bình không nhịn được mà ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Ánh mắt của Thiên Bình dịu dàng quá đỗi, từng ngón tay thon dài vuốt ve vết sẹo mờ bên mắt Bảo Bình, hắn hỏi:"Em không xóa nó đi sao?"
Bảo Bình trong phút chốc lấy lại tinh thần, y bật cười châm chọc mà trả lời hắn:"Nó sẽ nhắc nhở ta về một số chuyện ngu ngốc mình đã làm."
Thiên Bình không hề tức giận:"Đúng vậy, cứu một người như ta, em thật ngốc."
Bảo Bình có chút tức giận, đang định phản bác thái độ thờ ơ của Thiên Bình thì hắn đã nói tiếp:"Nhưng tin ta, em sẽ không phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, ta sẽ bảo vệ em, được chứ?"
Bảo Bình lạnh lùng hỏi lại:"Tại sao ta phải tin ngươi?" Thêm một lần nữa.
Thiên Bình lúc này mới mỉm cười:"Dựa vào việc em vẫn còn thích ta."
Bảo Bình cứng họng, y đẩy cái tên mặt dày kia ra, nắm chặt tay mình, cắn răng bảo:"Nhưng ta không muốn tin ngươi." Dù trong lòng còn tin, còn thương, thì đã sao chứ? Chính bản thân y không muốn chấp nhận chúng.
Bảo Bình thừa nhận là y đang sợ, y ích kỷ, y sợ quá khứ sẽ lặp lại, y sợ chút lòng tin cho hắn còn sót lại rồi cũng sẽ biến mất, để rồi ngay cả đứng trước mặt hắn như thế này y cũng không thể.
Thiên Bình cúi đầu, hắn cũng biết việc lại tin người đã lừa dối mình là một chuyện vô cùng khó khăn, cho dù việc đó là để cứu y thì sao chứ? Nếu hắn giải thích thì trong mắt y cũng chỉ là những lời ngụy biện ngẩn ngơ mà thôi, nhưng dù vậy hắn vẫn sẽ dùng mọi cách để được ở bên người nọ.
Thiên Bình ngẩng đầu lên, trên môi đã treo một nụ cười khổ không hề giả dối như thường lệ:"Ta sẽ chờ, chờ đến khi nào em tha thứ và về bên ta." Nói xong, hắn buông người nọ ra, biến thành một tia sáng bay đi mất, để lại Bảo Bình ánh mắt phức tạp nhìn theo hướng mình bỏ đi.
Tin hay không?
Bảo Bình khẽ tự hỏi chính mình.
Hắn đem lại cho y một giấc mộng tốt đẹp chứa những niềm vui mà y chưa bao giờ biết.
Nhưng cũng chính hắn đã phá tan giấc mộng đẹp đẽ ấy, biến nó trở thành một cơn ác mộng y không thể nào quên.
Thiên Bình là sự yêu thương và hạnh phúc của Bảo Bình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bl 12 Cs ] Hư Vô
Espiritual" Tất cả những gì người có , rồi cũng sẽ hóa thành hư vô "