13. Vì sao? [Yuuta]

7.9K 574 34
                                    

Bốn lần Yuuta thắc mắc và một lần bạn chẳng thể đáp lại.

"Bảo bạn cậu đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa đi."

Âm thanh phát ra đều đều từ trong cổ họng bạn như khiến Okkotsu giật mình. Cậu vội gật đầu, quay sang nói với nguyền hồn bên cạnh rồi tiếp tục nhìn bạn vẫn đang băng bó vết thương cho cậu.

"Cậu đứng lên có được không?"

"A, hình như là được-"

Chỉ vừa mới cố đứng dậy thôi là Okkotsu đã thấy cổ chân mình cứng đờ, lại còn truyền đến cảm giác rất đau nữa.

Cất lại cuộn băng gạc, bỏ vũ khí vào túi và đeo lên, bạn luồn một tay dưới hai đùi Okkotsu, tay còn lại thì giữ bên eo cậu, rồi cứ thế bế lên, tiến thẳng một đường mà đi về phía trước. Okkotsu vì hành động mà không khỏi kinh ngạc, gò má đỏ bừng lên, miệng lắp bắp đòi xuống.

"Chậc chúng ta không thể cứ ngồi đó và đợi người đến, cậu có hiểu không đấy?"

Bạn cau mày, lườm Okkotsu trong tay làm cậu thoáng căng thẳng, giọng cũng nhỏ đi hẳn.

"N-Nhưng cậu đi trước cũng được mà..."

"Cậu cứ như thế mãi mà không thấy mệt à? Cứ ra vẻ mình ổn, không muốn làm phiền mọi người đâu. Aaa thật phiền phức chết đi được! Tôi thích mang cậu về cùng đấy, ý kiến gì?"

Lí nhí câu 'tớ biết rồi' trong miệng, Okkotsu đành im lặng suốt chặng đường còn lại. Cùng chút ấm áp len lỏi trong trái tim.

Chữa trị xong hết vết thương, cả cái cổ chân cũng lành, Okkotsu nhanh chóng tìm thấy bạn đang đứng trước máy bán hàng tự động, như đang chọn gì đó. Cậu nhanh chóng đi đến, dẫu cách nói vẫn còn chút lắp bắp, nhưng rõ là đã tự tin lên.

"Đ-Để tớ mua cho."

"Hửm? Thôi không cần đâu, cậu đã chữa xong chưa đấy?"

"À đã xong rồi."

Nói đoạn Okkotsu lấy ra mấy đồng xu, kịp nhét vào máy trước bạn.

"Ê cái cậu kia-"

"Chẳng phải tớ đã b-bảo là mua cho cậu sao?"

"Tôi nói không cần mà."

"N-Nhưng tớ muốn thế đ-đấy!"

"Ô?"

Nhướng đôi lông mày nhìn vẻ mặt cương quyết của Okkotsu, bạn không khỏi giấu được nụ cười thích thú. Cách cậu nói giống như cách bạn đã đáp trả lúc bế cậu về.

"Được thôi, cậu muốn làm sao cũng được. Nhưng lần sau cố mà ngừng nói lắp bắp đi nhé."

Ngượng nghịu trước câu nhận xét của bạn, đối phương lúng túng gật đầu và quay đi, cúi người nhặt lon nước đưa cho bạn. Mân mê lon nước của mình trong tay, Okkotsu liếc nhìn bạn một cái rồi mới cất tiếng.

ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ