Chương 04 : Anh Là Odasaku (2)

621 73 2
                                    

-04-

Một thời gian dưỡng thương ở bệnh viện, vết thương trên vai dần dần được phục hồi. Dazai tiếp tục quay trở lại với công việc điều tra những bí ẩn xung quanh Yokohama vào thời điểm hiện tại, nhưng cậu vẫn đành thời gian để quan sát Oda.

Tính Dazai vốn rất thận trọng, cậu luôn đảm bảo mọi thức phải nằm trong quỹ đạo định sẵn, tuyệt đối không để sự việc ngoài ý muốn can thiệp.

Dazai muốn tự bản thân xác nhận lại, xem người đàn ông quá mức quen thuộc trước mắt mình do kẻ nào cải trang, hay anh thật sự trở về từ cõi chết.

- Odasaku~ anh có nhớ mình từng nói sẽ trở thành một nhà văn không~

Oda nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó liền mỉm cười gật đầu đáp "Nhớ chứ"

Dazai quan sát biểu hiện lãnh đạm trên khuôn mặt anh, cậu nhún vai nói tiếp.

- Ước mơ không có cơ hội thực hiện, vậy giờ anh muốn làm gì ?

- Tôi muốn ... Ở bên cạnh cậu.

Dazai cắn chặt môi dưới, cậu chống hai tay về phía sau, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.

- Anh cho tôi cuộc sống mới, giờ tôi cũng nên đáp lại chứ~

- ...

- Để tôi dẫn anh đi gặp một số người, sau đó quyết định ra sao thì tuỳ anh~

Dazai nắm lấy bàn tay to lớn của anh, cậu muốn đem Oda đến văn phòng thám tử, cho anh chiêm ngưỡng những thứ bản thân để lại sau khi bỏ cậu ở lại mà một mình biến mất.

Leo lên con dốc gần cảng Yokohama thì sẽ tìm được một toà nhà gạch đỏ nâu cũ nhưng lại nổi bật nhất trên giao lộ đó.

Mới nhìn vào sẽ thấy ngay tiệm cà phê nhỏ ngay tầng trệt, trên tầng hai có văn phòng luật sư, tầng ba đã bỏ trống nhiều năm, tầng bốn chính là văn phòng thám tử và tầng năm là nhà kho lưu trữ tài liệu.

- Dazai-san, anh đi làm lại rồi hả ?

Atsushi được nhờ đi photo tài liệu nhưng máy photo ở văn phòng gặp một số trục trặc nên phải chạy đến tiệm gần đấy để giải quyết nốt công việc.

Mặc dù Dazai ở văn phòng thì lười biếng, đôi lúc lại bỏ ngang nhiệm vụ để đi dạo gió, nhưng trong thời gian này mất đi cậu chẳng khác gì mất đi át chủ bài đối đầu với Port Mafia.

- Kunikida-san bảo, nếu hôm nay anh còn trốn nữa thì sẽ lật cả bệnh viện lên luôn ạ.

Nhìn thấy người từng cứu Dazai đứng phía sau, nó vội cúi đầu chào " Cảm ơn anh đã giúp đỡ Dazai-san "

- Không có gì, cảm ơn đã chứa Dazai ở đây.

- Anh nói như tôi là gánh nặng của mọi người vậy.

Atsushi trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới người đàn ông này, thậm chí chỉ mới gặp qua một lần đây nhất. Nhìn Dazai tươi cười thoải mái, nó lại khó hiểu dõi theo sau.

- Chào buổi sáng—

Rầm !

Dazai thành thạo né chiếc thùng carton nhỏ vừa bay đến, dĩ nhiên phản ứng của anh cũng nhanh chóng bắt kịp. Cái thùng va thẳng vào tường rồi rơi xuống đất, Atsushi vừa tới chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy cái hộp đồ cũ rơi ngổn ngang đầy sàn.

Odazai | TRAO LẠI CƠ HỘI Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ