44

3.3K 279 48
                                    

1 tuần trước.

Taehyung sau khi đưa Jungkook đi chơi xong thì tận tình đưa cậu về nhà. Sau cái hôn tạm biệt, Taehyung đương nhiên cảm thấy tâm tình cả một ngày trở nên vui vẻ đến lạ. Cậu giống như một liều thuốc bổ, luôn tiếp thêm năng lượng cho hắn sau những chuyện không vui.

Chiếc xe lăn bánh, đỗ vào bên cạnh căn biệt thự. Taehyung bước xuống, nụ cười vẫn giữ ở trên môi.

Bà Kim nhìn thấy Taehyung, sắc mặt bất chợt thay đổi.

"Taehyung, chúng ta..."

Ông Kim biết bà Kim không thể nói được, liền giúp bà lên tiếng.

"Gia đình chúng ta phá sản rồi."

Chỉ trong một chốc, mọi thứ trước mắt hắn vẫn đang êm đềm tựa như gió thổi, cớ nào lại xuất hiện một đợt sóng đầy mạnh mẽ đang dâng trào.

"Chúng ta chỉ có thể cầm cự được 2 tuần, ba đã sắp xếp vé máy bay cả rồi, chúng ta tạm thời sang đó lánh nạn, còn chuyện học của con e rằng..."

Taehyung chớp chớp mắt, cố giữ bình tĩnh.

"Con hiểu rồi ba."

Biến cố bất chợt ập đến, Taehyung cũng không biết bản thân mình nên làm gì mới phải. Nếu như hắn rời đi, vậy thì Jungkook sẽ thế nào. Hắn không thể ích kỷ để cậu vì chờ đợi hắn mà phí hoài quãng thời gian còn lại. Nhưng nếu phải nói chia tay, cả hai nhất định sẽ rất đau khổ.

"Tại sao lại không nói cho Jungkook biết? Không được, không thể để cậu ấy hiểu lầm cậu được."

Namjoon giữ lấy cánh tay muốn rời đi của Seok Jin.

"Cứ làm theo ý của cậu ấy đi, đều là quyết định của cậu ấy mà."

Đến khi gặp lại, Jimin và Seok Jin luôn năm lần bảy lượt muốn nói cho cậu biết, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nói ra.

Thời gian trôi đến hiện tại, Jungkook sau hai ngày nghỉ học thì sức khoẻ đã tốt trở lại, cũng đã đủ can đảm để đến lớp học đối diện với hắn.

Nhưng mặc dù đã là tiết học thứ 4 trong ngày, nhưng lại không hề thấy Taehyung đến trường.

"Nếu như cậu ta chuyển trường cũng tốt, mình không muốn gặp lại cậu ta nữa."

Jimin mấp máy môi, lời đến miệng lại ngưng.

"Cậu ghét cậu ấy lắm sao."

"Phải, rất ghét, không đúng là rất hận cậu ấy."

Nói đến đây, Jungkook không kiềm được mà muốn bật khóc, cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Dùng nước rửa trôi đi sắc đỏ trên mặt mình, Jungkook ghét hắn một thì ghét bản thân cậu mười. Tự hỏi tại sao cậu lại phải đau đớn vì một người đến vậy, lại còn là một người không xứng đáng.

Lúc cậu trở ra, lại không ngờ sẽ gặp được Joon Woo.

Nhìn thấy anh đang nắm lấy cổ tay cậu, nhưng cậu đã không còn bài xích như trước nữa.

"Mình muốn hỏi cậu một chuyện."

"Cậu hỏi đi."

Joon Woo vẫn giữ lấy cổ tay cậu, bàn tay anh nắm lấy cổ tay cậu rất nhẹ nhàng, tựa hồ như đang giữ sợi lông vũ mềm mại ở trên tay.

Taekook | Eo nhỏ và lưu manh. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ