Chap 36

1.2K 50 3
                                    

Neji nhìn Hinata khẽ nhíu mày. Sao cô lại có khuôn mặt đó? Khuôn mặt sợ hãi đến nghệt người ra kia… Tại sao chứ? Anh đáng sợ đến vậy sao?

_ Hinata-sama! Sama hãy nghỉ ngơi đi. Tôi xin phép cáo lui! – Neji buồn bã nói và quay người bỏ đi.

Hinata cảm thấy sững sờ. Khuôn mặt anh buồn bã quá! Cô không muốn nhìn thấy anh như vậy chút nào! Cô làm điều gì khiến anh giận sao?
“Oniisan…” – Hinata buồn bã nhìn theo người anh trai yêu dấu của mình; cô khẽ thở dài. Nhưng… một hình ảnh khác đang tràn vào lòng cô mạnh mẽ như một đợt sóng triều vậy… “Gaara-kun… Gaara-kun! Anh sao rồi? Hiện giờ anh có ở đây ko? Em… em rất nhiều; rất nhiều chuyện muốn nói với anh…”

Hinata cố gắng ngồi thẳng dậy và định bước xuống giường nhưng…

“A”… vô ích; cô không thể di chuyển được. Cơ thể vốn đã yếu ớt lại cộng thêm với việc cạn chakra nhiều ngày và bị ngược đãi khiến cho Hinata không thể nhúc nhích quá 1 cm.

Hinata cắn chặt răng để ngăn cho dòng nước mắt không rơi; cô đấm vào chân mình và hét lên:
_ Yếu ớt… vô dụng… tại sao lại là lúc này? Tại sao lại phải vào lúc này? Tại sao vào những phút quan trọng ngươi lại trở nên vô dụng như vậy? Hinata… ngươi đúng là phế vật; đúng là một kẻ đáng thương hại mà!!!!

Rồi dường như cảm xúc đã không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn ra như suối… Cô úp mặt nức nở:
_ Gaara-kun! Em phải làm sao… phải làm sao để báo cho anh rằng: anh đang gặp nguy hiểm đây chứ? Gaara-kun!!!

Sáng hôm sau…

Hinata nằm im trên giường bệnh; đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Chưa bao giờ Hinata cảm thấy căm ghét bản thân đến vậy. Người cô yêu quý đang bị nguy hiểm rình rập còn bản thân thì… bất lực nằm ở đây… Đôi mắt cô trở nên vô hồn và nhìn ra ngoài cửa sổ đau đớn.

_ Hinata-sama! – Neji bước vào phòng bệnh và đóng cửa lại.

Lại gần Hinata; Neji không có cảm giác gì hơn là đang đứng bên một cái xác chết biết thở. Trái tim anh đau như muôn vạn mũi kim đâm vào. Sao lại như vậy? Hinata của ngày xưa đâu rồi… Một Hinata dịu dàng và đáng yêu đâu mất rồi? Một Hinata với đôi mắt byakugan trong sáng và thuần khiết cùng nụ cười như thiên thần đâu mất rồi?

_ Hinata-sama! – Neji đứng ngay cạnh cô và khẽ gọi. Hinata có chút phản ứng; cô quay lại nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi nhưng ánh lên một niềm vui. Điều đó đủ để khiến anh vui mừng… nhưng… chỉ là vui mừng trong lát để rồi nghe thấy tiếng cô gọi:

_ Gaara-kun…!!!

Neji căng mắt ngạc nhiên và đau khổ:
_ Hinata-sama… là tôi; Neji!!

Hinata như xác định lại rõ hơn; cô cười yếu ớt trên khuôn mặt xanh xao:
_ Neji… oniisan! Oniisan!!!

Tiếng “oniisan” đó như muốn đâm thẳng vào đầu anh vậy… Tại sao? Tại sao trước kia mỗi lần nghe tiếng “oniisan” trái tim anh cảm thấy ấm áp nhường nào thì giờ đây; cũng tiếng gọi đó; con tim anh đau đớn đến nhường nào. Tại sao ư??? Vì tiếng gọi “Gaara-kun” thân thiết trước đó chứ còn vì sao nữa? Đến tận khi nào; đến tận bao giờ; anh mới được nghe cô gọi “Neji-kun” thân thiết như vậy.

[Naruto] - Sa mạc và mặt trời [GaaHina]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ