1

381 8 0
                                    

Nói là ngoài ý muốn, nhưng đây là một chuyện rất đỗi bình thường, đội bóng rổ nào mà không bị thương chứ? Tại trong lúc thi đấu, vì muốn thắng nên ta bất chấp tất cả. Kết quả là ta bị té, dẫn đến chấn thương đầu gối.

Có lẽ là đã có kinh nghiệm, huấn luyện viên không chút do dự một mình ôm ta, lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Ngồi trên hành lang, nhìn đầu gối đã được băng bó cố định, ta nghĩ sao ta lại có thể xui xẻo đến thế chứ? Mà huấn luyện viên đã đưa ta giao cho bác sĩ chăm sóc, rồi quay lại trận đấu.

"Để ta đỡ ngươi vào phòng bệnh!" Một người ôn hòa, giọng nói trầm trầm, ta ngước lên nhìn, hóa ra là một nam tử nam tính tuấn tú.

"Ừ" Theo điều kiện phản xạ, ta ừ một tiếng. Ta được đỡ lên, tay kia vịn tường mà đi đến phía trước. Ta mới hiện, đặc biệt là ta không cảm thấy đau đớn, tại mới vừa rồi trong quá trình điều trị và chẩn đoán, ta chỉ lo nhìn chằm chằm vào vết thương, trong đầu chỉ có một khoảng không trắng, thậm chí ngay cả bác sĩ ta cũng không thèm để ý tới.

Giơ tầm mắt lên ngước nhìn, không phải a~ khuôn mặt này vốn không chỉ là thanh tú mà còn rất là đẹp trai. Hình dạng rõ ràng, góc cạnh đầy đủ, nhưng có một lỗi nhỏ.

Thấy hắn chuyển qua nhìn ta, vội vàng thu hồi tầm mắt.

"Đây rồi, phòng của ngươi."

Ta ngẩng đầu, đây toàn là cửa sổ cơ mà, à không, cuối hành lang cơ. Phòng ta nằm phía bên trái, vừa đi vào, toàn phòng cơ bản đều là màu trắng, nhưng cái tủ màu be, trông không có nhợt nhạt. Nhưng thật sự rất sạch sẽ đối với phòng đơn. Phòng đơn? Không phải là rất đắt tiền sao?

Quay đầu, nghĩ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị cướp trắng. "Bệnh viện phường được quản lý chặt chẽ, nên chúng tôi bố trí phòng đơn. Huấn luyện viên có nói rằng cậu đã mua bảo hiểm, nên tiền bạc cũng không sao..." Mang theo một nụ cười, ánh hoàng hôn chiếu vào bên trong phòng ôn hòa sáng rỡ, ta cơ hồ ngây ngẩn cả người, kết quả không biết rằng như thế nào đã trèo lên giường, nhưng một chữ cũng không dám nói ra.

"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta tên là Xuân Điền Trí Thần, là bác sĩ phụ trách của ngươi, ngày mai ta sẽ trở lại thay người kiểm tra." Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng.

Ta còn thừ người ra, cũng không biết đang xảy ra cái gì. "Thiết~!" Thuận miệng kêu một cái rồi nhân tiện nằm xuống giường.

Ta sinh là kết quả của một cuộc hôn nhân được sắp đặt trước, tuy là con trai độc nhất, nhưng lại không có bao nhiêu lúc cha mẹ quan tâm ta. Hồi nhỏ, ngay cả trường tiểu học nổi danh nhất nước ta phải vào học và sống ở đó, ta dần dần trở thành người sống khép kín. Số lần cha mẹ ta gặp nhau rất hiếm, bọn họ đều có những chuyện bề bộn cần giải quyết của mình. Thành tích của ta vẫn thuộc loại Xuất Sắc để bọn họ không bị mất mặt, nhưng bọn họ vẫn không chăm nom ta. Cho đến nay, gặp nhau cũng như chưa từng quen biết, cả hai đều không cần tình cảm của đối phương. Nhưng tôi không bao giờ làm những chuyện điên rồ, cũng không cần tiền của họ. Do đó, ta tự nói với chính bản thân mình, mối quan hệ của họ không phải là mối quan hệ tiền tài. Do đó, chi phí bệnh viện cũng không cần quan tâm, cũng không tin rằng là bọn họ sẽ đến thăm mình, không có gì bất ngờ khi các thư ký gọi đến để hỏi thăm. Dù sao cũng đã trở thành thói quen.

"Không biết ở bệnh viện bao lâu đây!" Ách, ước gì không cần nằm viện. Ôi, quên đi. Dù sao mình cũng ở nội trú, đi trở về càng thêm phiền toái.

Tâm thì nghĩ như vậy, nhưng như thế nào lại không nghĩ tới, chính mình cùng với cái bệnh viện này lại có quan hệ chặt chẽ, bất khả phân ly. Nói chính xác hơn là phòng bệnh này, ồ không, phải là cái giường chứ nhỉ? 

Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, sáng sớm phải đón tiếp một đám bạn xấu.

"Nghe ta nói, Nhất Bắc à, anh dũng chịu chấn thương cần phải hảo hảo điều dưỡng nha!"

"Chính, chính là, việc trong đội cứ giao cho chúng ta xử lí là được rồi!"

"Phải rồi, ngươi cứ từ từ mà ở lại đây, tận hưởng cuộc sống thanh nhàn đi!"

"Cái gì? Từ từ sao? Bộ tôi bị thương phải ở bệnh viện, các cậu hạnh phúc lắm hử?"

"Ối, ngươi đừng có kích động nha! Chúng ta đều là có nguyên nhân cả mà!"

Một đứa lên tiếng, cả đám nhìn đứa nó mà thầm cười trộm, trông rất kỳ quái.

"Cái gì mà nán vụn nguyên nhân chứ? Ở đây các ngươi làm chú ta sao? Nói mau" Ta khẳng định chắc chắn đây không phải là chuyện tốt

"Nghe nói bệnh viện này truyền ra ngoài đều là chuyện xấu nha"

"Đúng rồi đúng rồi, hình như là các y tá xinh đẹp cùng bệnh nhân giao cấu với nhau nha" 

Nghe nói các y tá ở đây rất là dâm đãng, ngươi nhìn ngon cơm như vậy nhất định sẽ gặp diễm phúc này đó" 

"Cái gì? Ngon cái mẹ gì? Các ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Ôi, quên đi! Nhất Bắc làm sao mà hiểu phong tình. Trong trường cũng vậy, mấy em gái cua hắn hắn cũng không có phản ứng, chắc chắn là có vấn đề" 

"Ngươi biến đi, ngươi mới là có vấn đề í! Không được nói bậy nữa, các ngươi mau cút cho ta"

"Hảo hảo hảo, chúng ta không nói nữa là được chứ gì? Ta ăn gì đi rỗi hẵn đi!"

"Hừ, các ngươi coi chừng mắc nghẹn đó"

"Nhất Bắc, ngươi cũng ăn chứ?"

"Bác sĩ nói ta không được ăn vặt"

"Thiết, bác sĩ dó quản nổi ngươi sao?"

"Chính là, ngươi không phải người nào cũng vứt sang một bên sao?"

"Ăn đi, không liên quan gì đến các ngươi cả"

Tại bọn họ cứ giựt dây tôi, làm tôi nổi hứng mà nốc một ly cò gaz yêu thích. Dù rằng bác sĩ có nói thức uống có gaz không tốt cho việc điều trị vết thương của ta. Hơn nữa, nước có gaz là chất gây nghiện, ít nhất ta không thể sống nếu thiếu sự cám dỗ của nó. Ôi, quên đi, dù sao cũng không có ai trông nom.

Nhưng~~~ ai nói rằng không có ai trông nom?

"Quốc An Nhất Bắc!" Sao thế? "Ai cho ngươi uống cái này? Nhắc nhở bao nhiêu lần, ngươi không thể ăn mấy thứ này, ngươi không nghe rõ sao?"

Cái này... hôm qua không phải là một tay bác sĩ ôn hòa sao? Biến thân rồi. A~~ không quan tâm, ta cứ uống.

"Xem ra, ta nghĩ ngươi là bị ngốc nhiều ngày rồi. Ta không có ý kiến, đến lúc đó đừng đến tìm ta, ta sẽ không chữa cho ngươi đâu." Như thế nào ta đột nhiên cảm thấy thằng cha này rất là nguy hiểm nha.

"Đi thôi Đi thôi"

"Nhất Bắc, chúng ta đi trước."

Thiết, một đám không có trách nhiệm, cũng không phải mắng các ngươi, trốn làm gì chứ?

Bị tên kia đoạt lấy cái ly rồi, ta trừng mắt về phía hắn "Cái này tịch thu, ngươi mà còn dám tái phạm, xem ta như thế nào mà phạt ngươi" 

Hừ! Tại sao phải nghe lời ngươi chứ? Ngay lập tức ta liền muốn phản nghịch mà nhảy lên. Chỉ tiếc, điều này làm cho cuộc sống của ta gặp phiền toái không nhỏ.

[Đam mỹ - edit] "Thú" Y - HiddenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ