Đại phu nhân hướng lão phu nhân nói "Cũng may nhị tiểu thư nghĩ đến mặt mũi Phụng phủ sớm sáng tỏ mọi chuyện, bằng không sớm mai trên dưới Phụng gia đều biết chuyện..."
Phụng Khinh Dương cảm nhận được ánh mắt thất vọng của lão phu nhân, phải rồi, khi đó nàng đã nói với nãi nãi nàng trong sạch, uổng phí nãi nãi tin tưởng nàng.
Nhưng như thế thì đã sao.
Phụng Uông kiềm chế cơn giận xông lên đỉnh đầu, lại thêm một câu góp vui của đại phu nhân "Tổ huấn, nữ nhân lang chạ bôi nhọ danh tiếng dòng họ, tuyệt không nhập tịch, không lưu giữ, nặng bỏ lồng heo. Lão gia, chàng là đương gia, không thể mềm lòng!"
Lão phu nhân ngàn vạn lần chẳng ngờ tới con dâu sẽ dùng chính tổ huấn đe doạ mình, bà chứng kiến tôn nữ suy nhược quỳ gối, nhớ lại năm xưa chung quy bản thân có lỗi với mẫu thân nàng, giờ người cũng đã mất, nỗi áy náy này phải làm sao mới tốt đây.
Phụng Kết La rốt cuộc mở miệng nói đỡ cho Phụng Khinh Dương "Nhị muội tâm tính lương thiện, lang chạ thất thân là chuyện không thể xảy ra, nãi nãi, phụ thân, mẫu thân, không bằng nghe nàng giải thích?"
Lời ra vừa hay hợp ý lão phu nhân, bèn phất tay áo chấp thuận, đại phu nhân tới nước này lại không thể nhanh chóng kết thúc ván cờ, ánh mắt ẩn ẩn tia lửa phóng lên người con gái ruột.
Phụng Khinh Dương chắp tay thưa "Chưa xuất giá đã thất thân, Khinh Dương tự biết thoát không khỏi tội nghiệt. Nhưng nhục nhã con hứng chịu cuối cùng cũng tra ra ngọn ngành, khẩn xin các vị trưởng bối cho con một cái công đạo."
"Nói như vậy, con là bị người cường bạo?!" Lão phu nhân lạnh sống lưng.
Phụng Khinh Dương gật đầu xác thực "Ngày mẫu thân bị đám người siết nợ bức chết, con trên đường tới Phụng phủ cầu cạnh bị một nam nhân lạ mặt tóm lôi vào hẻm. Lúc giằng co, con phát hiện trong người hắn có tờ ngân phiếu dập dấu lạ. Về sau dọn vào Phụng phủ con vẫn luôn canh cánh trong lòng, bèn âm thầm điều tra, rốt cuộc biết được dấu dập kia vốn thuộc tiền trang Cao gia, mà tiền trang này trước giờ xuất ngân phiếu đều phụ thuộc bối cảnh khách hàng, muốn xuất hơn trăm lượng khắp Bình thành chẳng có mấy nhà. Con tìm tới Bạc lâu nghe ngóng tung tích tên dâm tặc kia, thì ra hắn là một con bạc, sau ngày gây sự đột nhiên tiêu một khoản tiền lớn vào sòng bạc đông thành." Nói rồi ra hiệu cho Ỷ Nhi dâng lên một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng, lão phu nhân xem qua, quả thật là dấu dập của tiền trang Cao gia, góc dưới còn ghi rõ ngày xuất phiếu.
"Đây là tờ ngân phiếu hắn đã thua sòng bạc. Tiền trang bên kia cũng xác thực, xuất một trăm lượng vào ngày đó chỉ có một... Phụng phủ."
"Nói láo!" Đại phu nhân nộ khí xung thiên, điểm thẳng mặt Phụng Khinh Dương "Phụng phủ muốn đuổi ngươi dễ như trở bàn tay, cần gì thủ đoạn hạ lưu!"
"Khinh Dương cũng nghĩ như vậy." Nàng bình tĩnh đáp "Cho nên đã chủ động xin nãi nãi xem sổ sách Phụng phủ."
Lão phu nhân thừa nhận "Ta thấy Khinh Dương có lòng muốn học chuyện buôn bán, cho nên đã để Trương quản gia chỉ bảo vài đường."
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậu
Genel KurguPhải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận , nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt... Hồng đậu mọc ở phương nam, bao nhiêu hạt, bấy nhiêu tình. Hồng đậu gieo xuống tương tư, có những mối tình vẹn toàn mĩ mãn, lại có những mối tình cho dù là ngươi t...