Bên kia có nắng

695 80 11
                                    

Halilintar hạ bút, thẫn thờ nhìn ra khoảng sân vàng ruộm. Cậu nghe nắng chảy từng giọt qua những kẽ lá khô, nối đuôi nhau rỉ xuống thành một vùng gay gắt. Vài tia nắng lạc loài chiếu vào phòng cậu, chạy nhảy trên tờ giấy trắng sắp được viết thành thư.

Bây giờ đã là tháng mười. Tiếng ve sầu râm ran cùng hơi nóng mùa hạ đã bị gió thu cuốn về góc thời gian, để lại những ngày ẩm ướt còn đọng nước mưa rào. Nắng vẫn ở, thưa thớt, trầm lặng hơn, vẫn đều đặn hoà chút ấm áp vào tiết se mùa lá rụng.

Nhưng hôm nay, nắng đỏ.

Nắng không nóng. Ấm cũng không. Halilintar không thấy gì cả. Chỉ một màu rực sáng cả căn phòng.

Cậu tự hỏi, liệu bên kia có nắng...

~~~~~

Halilintar đang yêu xa.

Thề non hẹn biển cái quần, yêu đương gì cũng phải nhường tương lai. Chưa kể, tương lai đấy là ước mơ đã cột chặt, trái tim không thể cầm kéo cắt. Đặc biệt hơn nữa khi ước mơ ấy thuộc về người yêu cậu, Solar.

Để miêu tả người kia thì Halilintar dư sức viết được năm trang giấy. Phần nhiều chắc chắn không phải khen. Nhưng trong mắt người ngoài, có thể tóm gọn vào năm chữ. Học bá. Người yêu cậu, trên thông thiên văn dưới tường địa lí, giỏi nhất khoản tự nhiên. Cậu ta học giỏi và ham học, từ lâu đã vạch trong đầu đường đến tương lai. Một mốc quan trọng của con đường ấy là đại học. Solar đương nhiên nhắm vào đại học tốt. Mà đất nước của họ, hiện tại chưa đáp ứng được tiêu chí tốt của Solar.

Halilintar thì ngược lại, không khát khao mãnh liệt sự tường tận những kiến thức cao siêu. Cậu thuộc kiểu nói ít làm nhiều, thích va chạm thể xác hơn bồi bổ não bộ. Vậy nên cậu cũng có định hướng của bản thân. Liên quan nhiều đến oánh nhau theo luật hình sự và có bài bản. Cái này thì quốc gia hiền lành nhỏ bé nhưng vì chủ quyền lãnh thổ sẽ đấm nhau không ngán thằng nào của Halilintar có vô vàn môi trường cho cậu cày cuốc.

Nếu Solar làm rạng danh Tổ quốc nơi đất khách quê người, Halilintar sẽ là người bảo vệ và xây dựng nó từ trong hai tiếng "quê hương".

Thế là mỗi thằng một nẻo.

Ngày Solar xách hành lí lên đường, chỉ một câu hẹn ngày gặp lại, một cái ôm và một nụ hôn, không rề rà nước mắt.

Cả Solar lẫn Halilintar đều mang cái đầu lí trí. Không đời nào họ để tình cảm làm chậm ước mơ. Tình yêu của họ do đó không lãng mạn như chuyện người ta kể. Nhưng ai nhìn vào chắc chắn cũng sẽ nhận ra những nhịp đập trái tim họ dành cho nhau mãnh liệt nhường nào. Cháy bỏng như mặt trời và mạnh mẽ như sấm đổ. Nằm giữa những khoảng trầm tưởng như vô vị mà hai người xem như một buổi hẹn hò, là những cảm giác mạnh mẽ nhất của một mảng màu lớn trong bức tranh đời họ. Quá đến nỗi, không lời nào, kể cả chữ "yêu", có thể lột tả trọn vẹn những cảm xúc cồn cào trong tiếng tim bình bịch.

Vậy nên hai người chẳng thề thốt bao giờ. Khi tạm biệt cũng thế. Vì họ đã hiểu quá rõ người còn lại. Bao nhiêu yêu thương, tình cảm hay quyến luyến, chỉ cần một ánh mắt đã truyền tải được rồi.

Bên kia có nắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ