"A Nhứ, huynh còn nhớ rõ không, lúc trước chính là ở đây, ta rốt cục thấy được chân diện của huynh." Ôn Khách Hành xếp lại cây quạt trong lòng bàn tay, đối Chu Tử Thư mỉm cười — một đôi mắt thực phong lưu đa tình.
Hắn lại hướng đối phương tới gần vài phần, thân cận quá mức, cơ hồ muốn cắn trụ một lọn tóc đang buông xuống bên trán Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành rất nhẹ nhàng cười nói: "A Nhứ của ta, quả nhiên là thanh tuấn tú dật, mỹ nhân giữa vạn người."
Cắn chữ cũng thật mềm nhũn, có một loại lưu luyến khác.
Chu Tử Thư sớm đã quen tính tình hở một tí là dính người của hắn, thân mình liền dễ dàng hơi lệch đi. Y nghiêng người ngăn trở bàn tay Ôn Khách Hành, giống như là thực vô tình, cổ tay lại vừa chuyển, bàn tay mở ra, trực tiếp bắt lấy đầu ngón tay Ôn Khách Hành.
Y nắm ngón tay đối phương, thần sắc bình tĩnh, chẳng qua là hữy ý lại như vô tình, nhẹ nhàng nhéo sờ nơi ngón tay người kia.
Ôn Khách Hành ngẩn ra, trong mắt không khỏi nổi lên ý cười, lại có thể thật sự an tĩnh, ngoan ngoãn tùy ý để y nắm.
Chu Tử Thư bị cặp mắt mang ý cười rạng rỡ kia trộm nhìn, giọng nói trong trẻo đơn giản vang lên, nhấc lông mi nói: "Huynh hôm nay dẫn ta tới đây, là muốn làm gì?"
"A Nhứ cho là ta muốn làm cái gì?" Ôn Khách Hành ngữ khí dẫn theo vài phần bỡn cợt, đầu ngón tay cong lên trong lòng bàn tay Chu Tử Thư ôn nhu nói một câu, hướng y chớp chớp mắt, "Chỉ là muốn, ôn chuyện cũ thôi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đứng ở bên sông, chỉ thấy trên mặt hồ kia trôi một con thuyền nhỏ. Thoạt nhìn qua, đúng là cùng cảnh trí năm đó độc nhất vô nhị.
Quả nhiên là ——
Ôn. Lại. Chuyện. Cũ.
Chu Tử Thư bỗng dưng cúi đầu nở một tiếng cười, phóng người lên, dừng ở trên đỉnh thuyền nhỏ kia. Mui thuyền chật hẹp, vốn không tốt để đặt chân, nhưng mà y hạ xuống cực ổn, nửa điểm cũng không lay động.
"Lão Ôn!" Y hướng đối phương ngoắc ngoắc ngón tay, trêu tức nói, "Nếu là ôn lại chuyện cũ, có phải hay không cũng giống năm đó —— hai ta lại đánh một trận?"
Ôn Khách Hành nghĩ thầm, từ khi A Nhứ nhà hắn đem đinh trên người lấy ra, thật sự là càng ngày càng hoạt bát.
Khóe miệng hắn cười nhếch lên, ngẩng đầu nhìn phía bóng người rõ ràng trên đỉnh thuyền, vui vẻ giương giọng trả lời: "Cam tâm tình nguyện!"
Lời còn chưa dứt, Ôn Khách Hành đã bay lên không, thậm chí còn bày ra bộ dáng hoa phiêu —— ở giữa không trung xoay người, bung quạt ra, y bào tung bay như cánh sen, tư thái nhanh nhẹn tuyệt đẹp, giống như tiên nhân, thừa dịp tối nay ánh trăng tràn trề, phải bước vào thế gian này.
Mà trên mặt hắn ôn nhu mang theo ý cười, ngưng nhiên hữu tình.
Miệng dịu dàng gọi một tiếng: "A Nhứ."
Đuôi lông mày Chu Tử Thư khẽ động, mặt cũng không nửa điểm lưu tình, một chưởng đánh ra, khí kình sắc bén, quấy rầy tiết tấu khổng tước xòe đuôi của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành trên mặt ý cười kéo dài, nghiêng người, tại thời điểm Chu Tử Thư tung ra chiêu thức, nắm chưởng thành chộp, muốn kiềm cổ tay y, lại bị Chu Tử Thư nhẹ nhàng khéo léo trượt khai đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][Đồng nhân Sơn Hà Lệnh/Ôn Chu] Ôn lại chuyện cũ
FanfictionTên gốc: 【山河令/剧版温周】重温旧梦 Tác giả: wamie Link raw: https://archiveofourown(dot)org/works/29728683 Rating: M Couple: Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư Tóm tắt: đùa giỡn trên thuyền, cưỡi ngồi, kêu tướng công. Editor's note: Mời mọi người đọc nhưng xin đừng đ...