Chương 7

347 22 0
                                    

Phiên Vân hôm nay thật khó xử, y nói thế nào thì vương gia cũng không chịu ăn cơm, chỉ trầm mặt ngồi đó. Phiên Vân cũng không biết nên khuyên thế nào, hắn chính là vì y giúp hắn đi đại tiện mà thôi bản thân liền như vậy.

Đúng là mất mặt đó nhưng y không ngại hắn ngại cái gì, lần này không muốn hạ mình nữa, Phiên Vân nói: " Người trách ta nên không ăn cơm ta nấu, do ta đút đúng không?"

Hắn không trả lời, Phiên Vân nói: " Được rồi, vậy ta đi là được chứ gì?"

Ngôn Phong cũng chẳng có phản ứng, bao nhiêu lần y dọa nạt như vậy nhưng cứ bỏ ra ngoài một lúc lại trở vào mà cười nói. Mặc kệ người đi mất hắn vẫn ngồi im đó.

Thời gian trôi qua khá lâu nhưng vẫn chẳng thấy người trở lại, bàn cơm phía xa cũng đã nguội cả. Qua một buổi sáng đến trưa thì hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng xong lại suy nghĩ. Đi rồi cũng tốt, không cần ở chỗ hắn chịu cực nhọc uất ức nữa.

Hắn ba năm sống đều là như vậy, chỉ mới mấy ngày cần gì để tâm đến tiểu nha đầu mới lớn này. Cho dù hắn thật sự để tâm, nàng ở bên hắn cũng chẳng có tương lai.

Nghe tiếng bước chân, cho rằng Phiên Vân trở lại mới nhìn ra cửa. Ngôn Phong không ngờ lại nghe thấy tiếng của nữ nhân: " Sao lại không có ai canh chừng, Đàn Lục Nhi không có bên trong sao?"

" Lư Thương tỷ." Sau đó là tiếng của một trong hai nha hoàn ở tây phòng: " Đàn cô nương nói có việc cần làm nên ra ngoài rồi, cũng có mấy gia nhân đi theo nên đâu có trốn được, tỷ đừng lo."

" Cô ta thì trốn được đi đâu, ta lo là lo cái khác."

" Có chuyện gì sao ạ?"

Tiếng Lư Thương nói: " Hôm nay tam hoàng tử đến vương phủ ta gây rối, nói vương gia chúng ta tranh nữ nhân với người. Chính là cái nữ nhân Đàn Lục Nhi kia, ai mà biết cô ta trước kia còn có quan hệ này với cả tam hoàng tử chứ."

" Trời ạ, đúng là chuyện lớn." A hoàn nói: " Cũng phải, cô ấy xinh đẹp đến thế cơ mà, làm sao có nam nhân nào thoát được. Cả mấy huynh đệ canh giữ Tư Duyệt Thâm viên này đều nghe lời cô ta, nói đông đi đông, nói tây đi tây."

" Đừng có hóng mấy chuyện đó nữa, ta sợ rằng Đàn Lục Nhi ở bên ngoài gặp được tam hoàng tử. Nếu nàng ta được đưa đi, tam hoàng tử lại sống chết không nhận lúc đó có miệng cũng không thể cải đâu. Nhanh đi tìm người trở về, còn đứng đó làm gì."

" Được, ta đi tìm ngay."

Bên ngoài lại trở nên im lặng, người trong phòng tâm cũng lạnh lẽo. Hắn nhếch môi cười, hóa ra lại là ý trung nhân của Duật Nghĩa. Đã vậy còn phải chịu khổ ở đây hầu hạ hắn, sợ là sớm muốn gặp được tình lang rồi có thể thoát thân.

Không trách nàng không cần than oán hay khóc nháo, có người thầm thương trộm nhớ là hoàng tử, cần gì sợ ngày sau không có chỗ nương thân.

Ngôn Phong khó chịu nghĩ ra những lời lẽ không tốt, hắn cũng biết Lục Nhi chăm sóc hắn như vậy làm sao là loại người đó. Thế nhưng khi trong lòng không vui lại chẳng thấy nàng ta đâu, lòng thêm khó chịu bực tức là đương nhiên.

(Đam mỹ) - Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng HậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ