Chap 50: Em xin lỗi.

5.4K 270 8
                                    

HẬN EM.

Chap 50:

Thế Huân bế Lộc Hàm vào phòng ngủ. Lộc Hàm lại thiếp đi lúc nào rồi. Cậu đang cùng anh xem tivi thì ngủ thiếp đi. Thế Huân đặt cậu xuống giường rồi nằm lên ôm trọn Lộc Hàm vào lòng. Đêm nay anh ôm cậu ngủ. Anh sợ trong một chút lơ là điều tồi tệ sẽ xảy ra.

Lộc Hàm ngủ rất ngon, tựa như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Thế Huân nhắm mắt, an tâm chìm vào giấc ngủ.

...........................................................

Sáng hôm sau, anh lại dạy trước Lộc Hàm, mở mắt nhìn người trong lòng mình. Cậu rất gầy chỉ cần anh ôm là có thể lọt thỏm trong lòng.

Lộc Hàm thở nhè nhẹ. Thế Huân hôn nhẹ vào mắt cậu. Nó khẽ rung rinh.

Mở mắt ra, điều cậu làm đầu tiên là mỉm cười với anh. Thế Huân thì thầm vào tai Lộc Hàm:

- Anh yêu em.

Cậu chỉ mỉm cười. Vuốt nhẹ má anh. Ôn nhu, nhẹ nhàng.

Giọng anh trầm ấm:

- Hôm nay đến bệnh viện khám nhé. Được không?

Lộc Hàm nhìn anh, khẽ gật đầu. Dù sao cũng chỉ là khám, không phải phẫu thuật. Cậu đã quyết thì không bao giờ làm.

Thế Huân ngồi dạy, bước xuống giường. Lộc Hàm cũng ngồi dạy người dựa vào thành giường. Anh tiến về phía tủ lấy ra một chiếc áo phông trắng toát. Thế Huân cởi áo cũ thay áo mới. Lộc Hàm mắt mở to nhìn anh, không hề né tránh. Thế Huân sau khi mặc xong áo thì quay lại giường trêu trọc:

- Hám trai, nhìn nước dãi em kìa.

Lộc Hàm giật mình đưa tay lên miệng. Làm gì có. Thế Huân xấu xa dám gạt cậu.

Thế Huân đứng dạy cầm lấy áo khoác đi ra cửa:

- Em thay đồ đi. Rồi cùng đến bệnh viện.

15 phút sau.

Lộc Hàm đi xuống, thấy Thế Huân đang ngồi trên ghế đợi cậu.

Mỉm cười, cậu gọi anh:

- Thế Huân, đi thôi.

Anh quay lại, đi về phía cậu. Anh nhìn Lộc Hàm một lượt rồi chau mày. Thế Huân cởi khăn quoàng cổ ra:

- Bên ngoài rất lạnh, ăn mặc cho ấm.

Lộc Hàm cảm thấy một nguồn ấm áp bao phủ. Trìu mến nắm lấy tay Thế Huân. Hai người ra khỏi căn hộ.

...................................................................................................

Ngồi trước mặt Dương Lam Hàng. Trên tay bác sĩ Dương là kết quả vừa kiểm tra. Cả Thế Huân và Lộc Hàm đều có cảm giác hồi hộp, lo lắng. Bên cạnh Dươnng Lam Hàng còn có Phác Xán Liệt. Xán Liệt đã khỏe hơn. Bây giờ anh đã mặc lại chiếc áo bác sĩ trắng tinh tươm.

Dương Lam Hàng đẩy gọng kính lên, nhìn Lộc Hàm:

- Cậu Lộc, tại sao bây giờ mới đến, đã gần 2 tuần rồi.

[ HunHan- Ngược] HẬN EM. ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ