Author: Thiên Lam Tử Vũ
Chương 106:
Thạc Trấn ngay cả mí mắt còn không nâng lên nhìn Đố Kị. Anh lạnh nhạt rút tay về khiến cho Đố Kị có điểm xấu hổ, hiếm khi lộ ra sự ngại ngùng của thiếu nữ mà vân vê bím tóc nhỏ lần này được cô ta thắt hai bên.
"Chủ nhânnnnn..."
Cô ta gọi hai tiếng lần nữa kéo dài, có điểm nũng nịu. Tiếc rằng, nếu để ý kĩ, đôi mắt cô nàng lúc này hoàn toàn chỉ đầy những ý xấu trêu trọc nam nhân vô cảm trước mặt. Hiển nhiên từ lúc quen biết Thạc Trấn đến giờ, anh ta chưa bao giờ có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, như một pho tượng kiên cố bất di bất dịch, chẳng qua trừ lúc nhắc đến Doãn Kỳ.
Lông mày lá liễu của loại mỹ nam ôn nhu điển hình như Thạc Trấn khẽ nhíu chặt. Anh ta chán ghét lùi một bước, ngay cả lời cũng lười nói vô nghĩa, đưa tay chỉ về cánh đồng cỏ lúa mênh mông phía trước.
Ý là Đố Kị mau câm mồm lại và vào việc của cô ta đi, chậm một chút, kế hoạch nọ lại lỡ thêm một chút. Mọi thứ anh ta tính toán sẽ đổ sông đổ bể.
"Chủ nhân yên tâm, Doãn Kỳ tôi sẽ mang cậu ta tới Z thị ngay lập tức. Căn cứ B này, biển máu hoang tàn này sẽ là lễ tế cho thời điểm hai người có được nhau."
Đố Kị đem tay thề thốt. Sau đó cô ta lại làm màu như bản tính cũ của mình, đôi tay gấp lại quạt, cười nhạt một tiếng, theo đường bóng ngả dài của cỏ lúa mà chui vào như u linh ma nữ. Mà quả thật, biệt danh trong đám dị năng giả bảy năm sau cũng nổi danh một chữ ma, ma ảnh chi nữ, không biết đâu mới là bản thể chân thật của cô ả, hay chỉ là cái bóng cô ta dùng để gặp người.
Chị em song sinh, hai dị năng bóng, cho dù cô chị chết, thì biệt danh này vẫn như cũ nói đúng về khả năng đặc biệt khiến Đố Kị luôn là một nỗi khiếp sợ.
Thạc Trấn cũng nắm rõ con người Đố Kị, bản thể thật sự của cô ta anh cũng biết nó nằm ở đâu. Bản thân Đố Kị trong mắt người khác là một nỗi sợ, nhưng chính cô ả vì một sự sợ hãi khác mà phải cố gắng phục tùng vì mục đích duy nhất là tồn tại. Nghĩ tới đây Thạc Trấn cảm thấy có điểm tiếc thay cho người dưới trướng mình, từ khi cô ta sinh ra, mệnh của cô ta thậm chí còn không do cô ta chính tay nắm giữ.
Z thị, nơi sáng tạo rất nhiều cho kỉ nguyên tiến hoá của con người, nhưng đổi lại cũng lấy đi rất nhiều vận mệnh đáng ra nên được sống hết mình.
Thạc Trấn cũng là một phần của nó, không thể tách rời.
Đố Kị biến ảnh rời đi một lúc. Thạc Trấn tính toán thời gian, cuối cùng cũng đợi được ba kẻ nên gặp lúc này, ba kẻ còn đang bị khuyết thiếu cái gọi là kí ức. Hai trong số đấy, cùng Thạc Trấn mang một dòng họ, một chữ Kim.
Nhưng đối với ba người xuất hiện, Thạc Trẫn cũng chỉ xem như người xa lạ, kể cả hai người em của mình.
"Không tìm Doãn Kỳ trước sao?"
Thạc Trấn hiếm khi mở lời trước.
Thật ra đối với mê cung mà Thạc Trấn tự mình tạo ra, anh ta cũng biết rõ nó có thể gây khó khăn cho Doãn Kỳ hay Hạo Thạc cùng Nam Tuấn, nhưng Tại Hưởng thì không. Người em này, cho dù thực lực còn chưa phục hồi đỉnh phong, nhưng dị năng không khí của một con vua tang thi đấy đủ để Tại Hưởng tìm được lối ra, thuận tiện mang theo hai vị tình địch khác tới gặp anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
AllGa || Hắc ám
خيال (فانتازيا)Doãn Khởi trọng sinh, tìm lại những gì mình bỏ lỡ ở kiếp trước. #Tử Vũ #2018: bắt đầu fic này với 3 chương #2019: chúc mừng sinh nhật 27 của Lil Meow Meow viết thêm được hơn 10 chương #2020: Bangtan các anh trở lại nên quay về tiếp tục viết...