''...đôi mắt đảo nghiêng đuổi theo nhân ảnh, chờ người đến chào tôi bằng nụ cười mềm mại khiến tôi xiêu lòng''
- - -
''Thế, nay cuối cùng cũng được nghỉ à?''
''Vâng. Hẹn gặp anh sau nhé.'' Lee Taeyong vừa nói chuyện vừa áp điện thoại lên vai, đầu anh nghiêng hẳn về một bên để cố định điện thoại khỏi bị rơi. Anh liếc mắt nhìn lên đồng hồ, 8 giờ sáng – tức là sắp đến giờ hẹn. Ngay khi Lee Taeyong định gác máy thì người ở đầu dây bên kia lập tức giở giọng ai oán:
''Ơ hay, bàn chuyện công việc xong là phủi anh đi như thế ư? Em không biết gần ba tháng nay chúng mình chưa có dịp gặp nhau nói chuyện, ăn uống gì à? Em vô tâm với anh quá vậy?''
''Sáng sớm mà anh đã kèo nhèo gì đấy?'' Lee Taeyong bật cười, người anh em làm việc chung trong studio và cũng là người đã hết lòng dẫn dắt anh trong sự nghiệp sáng tác đã bắt đầu ủ dột chuyện không đi ăn với ảnh dạo đây.
''Hiếm lắm có được ngày nghỉ đấy, lại đi hẹn hò à?'' RD không thèm nói giảm nói tránh.
''Cái gì mà... hẹn hò cái gì chứ!??'' Lee Taeyong lớn giọng, nhìn bề ngoài thì không thấy gì, nhưng trong lòng thì đang nhảy dựng lên.
RD vẫn tiếp tục thọc bị gạo: ''Mấy đứa tụi em ít ra còn có mấy ngày nghỉ để thả lỏng, còn đám producers tụi anh có chết cũng phải bục mặt trong studio cắm tai nghe mà chỉnh âm!''
''Ơ, bên công ty kia vẫn chưa chịu bản demo của anh à?'' Lee Taeyong cầm lấy máy ảnh chụp phim của mình vắt lên cổ, nghe thấy RD nói vậy thì dừng lại.
''Đúng đúng đúng, nói em nghe cái này ghê lắm, anh nghe nói mấy team A&R bên đó...''
Lúc này Lee Taeyong nhìn thấy hộp tin nhắn nhảy lên trên màn hình.
''Anh RD! Dừng dừng dừng, ngay lập tức. Em sẽ gọi anh sau, có thể là... ngày mốt?''
RD:''...''
Lee Taeyong biết rõ cái tật thích tám chuyện bù khú này của RD, cũng biết rõ cái trò nhì nhèo chèo kéo để anh mất tập trung – điều mà anh cảm thấy hết thuốc chữa, nói mãi không thông. Không cho RD một chút cơ hội mở miệng, anh không nể nang mà cắt ngang, thẳng tay gác máy: ''Thế nhé, chúc anh vui trong studio.''
RD ở đầu dây bên kia không biết nói gì, trong lòng sầu bi vì không thể rút được một chút thương cảm gì từ người em thân thiết của anh ta.
Lee Taeyong xỏ giày bước xuống tầng, lúc đi ra đến cửa ra vào thì anh nhìn thấy bóng lưng người nọ đang đứng dựa lưng vào cửa xe bên ghế lái phụ.
Jung Jaehyun đang đứng chờ anh.
Nghe tiếng bước chân đang dần tiến đến, Jung Jaehyun xoay người nở nụ cười đón Lee Taeyong: ''Anh lại bị làm phiền à?''
Lee Taeyong chột dạ, anh xoay mặt để tránh ánh nhìn của Jung Jaehyun: ''Đâu... làm gì có...''
Đã cười với người ta vậy rồi thì đừng có hỏi mấy câu thăm dò vậy chứ. Lee Taeyong lòng bồn chồn, ôm một cái túi nhỏ bước sang bên cửa ghế lái phụ, anh dừng lại, đứng đó, ngay trước mặt Jung Jaehyun

BẠN ĐANG ĐỌC
[JAEYONG] Những cái prompts ngắn
FanficTất tần tật mấy cái unfinished prompts tớ viết đều sẽ được update vào đây hết nhé ^^.