Trans: -justteller
"Anh đã làm cái quỷ gì với anh ấy?" Tôi gầm gừ, ấn Sehun lên tường, anh ta rên rỉ trong đau đớn và rồi liếc xéo lại tôi.
"Anh chỉ dọa anh ta có một chút thôi, thậm chí anh còn chẳng làm anh ta bị thương! Em quan tâm làm cái gì?! Lẽ ra em mới là người nên dọa cho anh ta tránh xa ra ấy! Sao nào, mềm lòng hay gì?" Sehun khiêu khích.
Tôi giận đến đỏ mặt và rồi vung một nắm đấm vào ngay giữa mặt anh ta. Tôi đã phải giữ khoảng cách với Hoseok trong suốt buổi tối hôm nay, ngoại trừ lúc không thể không đi vào phòng bếp để rót đầy cốc, và đó là lần duy nhất tôi đến gần anh ấy.
Tôi cố gắng nghĩ ra một lý do để rời đi khi Hoseok bỏ chạy về nhà và nước mắt ướt đầm trên má.
Cho đến khi Sehun bước ra ngoài với nụ cười khinh khỉnh tự mãn, ngay sau Hoseok, và rồi tôi chẳng thể nghĩ được điều gì nữa, chỉ xông vào.
"Nếu anh ta đã để chúng ta một mình thì chúng ta cũng nên để anh ta một mình! Tôi là một alpha nhưng nó cũng có ranh giới rõ ràng giữa quyền lực và được tôn trọng hay trở thành một thằng cha khốn nạn! Và anh thì đã bước chân qua lằn ranh đó rồi!"
Sehun lắc đầu, "Anh không thể tin được là bố em lại nghĩ rằng em có thể điều hành được cả một công ty trong khi thậm chí em còn chẳng thể quản được cái ngôi trường ngu ngốc này. Em phải thể hiện ra cho thằng đĩ nhu nhược ấy chứ không phải là làm hỏng mối quan hệ giữa chúng ta." Sehun vặc lại, nghiến răng.
"Anh ấy chẳng làm gì cả!" Tôi bảo vệ, không hề có ý muốn tự giúp mình. Giờ tôi chỉ muốn lao ngay về nhà và kiểm tra xem Hoseok có sao không, nhưng điều đó là không thể.
"Em về đây." Tôi thở dài, nhìn sang khuôn mặt thất vọng của Sana, "Muốn anh đưa em về không?" Tôi hỏi, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng và lịch thiệp.
Cô ấy gật đầu, có đôi chút hờn dỗi, "Vâng."
Tại nhà Sana, tôi hôn lên gò má cô ấy và vén một lọn tóc rối ra phía sau tai. Cô ấy cắn môi và lảng tránh, hiển nhiên đang nghĩ điều gì.
"Em ổn chứ?"
Cô ấy thở dài, "Em cảm thấy rất tệ cho Hoseok. Em ghét cách mà họ làm để bắt nạt anh ấy. Lẽ ra anh ấy không đáng phải chịu những điều như thế. Em biết anh không được phép liên lạc với anh ấy hay một cái gì khác nhưng... trông anh ấy thực sự rất buồn. Có lẽ... có lẽ anh nên đi qua và kiểm tra xem anh ấy có ổn không?" Cô ấy năn nỉ.
Tôi nhướng mày vì ngạc nhiên. Tôi biết Sana thực sự rất biết săn sóc nhưng lại chưa từng nhận ra những cảm xúc ngầm mà cô ấy dành cho Hoseok.
Tôi cười với cô ấy, "Được thôi, vì em, anh sẽ."
Cô ấy cười rạng rỡ và kéo tôi vào một nụ hôn sâu.
Sau đó tôi đã làm theo những gì cô ấy mong muốn. Kiểm tra thật kỹ để chắc chắn rằng đèn đã tắt ở cả phòng tôi và Hoseok, tôi quay lại và dễ dàng trèo lên cái cây lớn ngăn cách giữa nhà tôi đến phòng anh ấy. Hoseok luôn để mở cửa sổ và vì vậy tôi chẳng gặp bất kỳ cản trở nào khi lặng lẽ nhảy vào phòng anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
✅ VHOPE TRANSFIC | OURS
FanficJung Hoseok quen cậu trai rắc rối Kim Taehyung từ ngày còn nhỏ, cả hai đã là bạn tốt của nhau rất nhiều năm cho đến khi mọi thứ thay đổi. Cậu ta thay đổi. Jung Hoseok vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cuộc đời beta của bản thân, không cần ai biết đến, trong...