Chương 10 - Khoảnh Khắc

60 6 0
                                    

[3/5/2021]
________

Trên đường về khách sạn, xe dừng lại tham quan Thành Cổ EPHESUS.

Vừa bước xuống xe. Tiêu Chiến đã đến gần, lấy ngón tay chọn nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác muốn trả lại hộp thuốc.

"Lời nhắn từ cô bạn nhỏ nè."

"Sao cô ấy không tự mình nói?"

"Cô ấy..." /tôi không dám tự mình nói đâu vì tôi không xứng được nói chuyện trực tiếp với anh ấy... người đẹp trai như anh mới xứng!!!/ Tiêu Chiến nghĩ lại hành động của cô nàng mà muốn cười.

"Cho anh đấy. Nó cũng có tác dụng với các vết bầm tím nữa." Vừa nói Vương Nhất Bác vừa chỉ tay vào chân Tiêu Chiến. Ngay tại chỗ rách tạo kiểu của chiếc quần, phần đầu gối do cú ngã lúc nãy bây giờ đã chuyển sang màu tím bầm.

"Ha, cái này có đáng là gì. Từ nhỏ bị thế này suốt, tôi quen rồi!" Tay chân khẽ động linh hoạt tỏ vẻ không vấn đề. "Nhưng dù sao thì vẫn cảm ơn... " Tay phải giơ lên định vỗ vào vai Vương Nhất Bác theo thói quen.

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn lách người tránh thoát, bỏ hai tay vào túi quần, ánh mắt đầy ghét bỏ. "Tôi nói này, anh cứ thể hiện sự thân thiện của mình bằng cách đánh người ta thế à?"

"Ha... do là thói quen nên khó bỏ lắm." Tiêu Chiến cười cười lấy tay gãy gãy sau gáy.

"À... xin lỗi~ xin lỗi vì làm phiền hai người. Không biết các cậu có thể giúp tôi một chút việc không..."  Người phụ nữa trung niên trên mặt nỡ nụ cười hiền, cầm trong tay cái máy ảnh lên tiếng dò hỏi.

"Được chứ ạ! Chúng ta chung đoàn mà, cô cứ nói đi ạ"  Tiêu Chiến thân thiện đáp lời.

"Tôi là giáo sư môn nhiếp ảnh tại đại học truyền thông. Tôi đang chuẩn bị thực hiện một cuốn sách ảnh. Cuốn sách ảnh có tên là dấu ấn tình yêu."  Vừa nói bà vừa đưa danh thiếp của mình ra. Trên tấm danh thiếp là tên của bà - Trịnh Vân, gồm chức vụ giáo sư nhiếp ảnh đại học truyền thông - chủ tịch danh dự hiệp hội nhiếp ảnh quốc gia, cùng đầy đủ địa chỉ mail và số điện thoại.

"Wow, nghe thật hấp dẫn! Vậy cháo có thể giúp gì được cho cô ạ, giáo sư Trịnh?" Tiêu Chiến khá phấn khích với chủ đề này nên rất vui vẻ nhận lấy tấm danh thiếp, gật đầu đồng ý.

"Cô muốn chụp vài bức ảnh của hai cháu. Cô rất vui nếu được dùng chúng cho cuốn sách, nhưng cô không biết là hai cháu có nguyện ý không."

"Cháu, chúng cháu?"

"Chụp với cậu ấy?"

"Đúng rồi, có được không?" Giáo sư Trịnh cười hiền, ánh mắt đầy mong đợi.

"Không vấn đề, mình chụp thôi ạ!"  Không thèm nghe ý kiến của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lên tiếng tự quyết. "À chờ chút, cô hướng dẫn chúng cháu phải làm gì đi ạ~"

Giáo sư Trịnh cực kì vui vẻ đi trước. Phía sau Vương Nhất Bác từ từ bước theo, không quên lên tiếng cằn nhằn.

"Sao ai anh cũng giúp hết vậy? Còn không thèm hỏi ý kiến xem tôi có đồng ý hay không nữa."

bjyx -  LAY ĐỘNG NHẸ NHÀNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ