Trans: -justteller
"Đã lâu không gặp." Ravi nhếch miệng cười và lấy tay chùi đi vết máu nơi khóe môi, nặng nề dựa vào bức tường gạch khi tôi đứng nhìn chằm chằm vào anh ta, bước chân của Hoseok đã chẳng còn nghe thấy nữa, anh ấy đã chạy đến nơi an toàn.
"Vẫn là một thằng cha khốn nạn, tôi thấy, có vẻ như anh vẫn còn sở thích cưỡng hiếp những bé trai nhỉ?" Tôi gằn giọng.
Ravi cười, "Còn cay chuyện đó hả? Cậu nên cảm ơn bố mình chứ không phải tôi. Nhưng dù sao tôi cũng thấy vui vì đã giúp cậu tỉnh ra được nhiều điều."
Tôi đánh Ravi và vung một cú đấm vào giữa mặt trước khi đạp ngã anh ta xuống đất, "Thằng khốn kiếp này." Tôi hét lên khi đấm và đá hết lần này đến lần khác, Ravi rên rỉ trong đau đớn và cuối cùng nôn ra một bụm máu.
Tôi lôi anh ta dậy và ấn lên tường, tay siết chặt lấy cổ họng anh ta. Cả người Ravi dính bết đầy máu và nhìn lại tôi một cách yếu ớt, "Đó là tất cả à?" Anh ta cố gắng chế giễu nhưng giọng nói lại không che giấu được sự đau đớn.
Tôi thả tay ra và nhìn anh ta khuỵu xuống, "Nếu anh còn dám lại gần tôi hay Hoseok một lần nữa, tôi sẽ giết chết anh. Anh nên biến mất khỏi thế giới này đi." Tôi nhổ nước bọt lên người Ravi, bỏ lại anh ta đau đớn và tái nhách ở phía sau, nhanh chóng đi về hướng thành phố.
Say xỉn và giận dữ, tôi không thể phân biệt được mình đang ở chốn quái quỷ nào và gã chết bầm mà tôi gọi là bạn đang mất hút ở đâu.
Tôi dừng lại trước khách sạn đầu tiên mà tôi nhìn thấy và đứng dựa vào tường, ổn định hơi thở và lấy lại sự bình tĩnh.
Và tôi biết rằng việc tôi vừa cứu Hoseok khỏi một trải nghiệm kinh hoàng là điều hoàn toàn mỉa mai khi xét đến những gì tôi đã làm với Jimin.
"E-em ổn chứ?"
Tôi giật nảy mình vì kinh ngạc, nhìn Hoseok đang đứng bên cạnh và ngó tôi với một vẻ lo lắng.
"Anh muốn gì? Tôi nghĩ mình đã bảo anh phải đi khỏi chỗ này."
Anh ấy cắn môi, "Anh biết... anh c-chỉ... người em đang run..."
"Và tại sao anh lại quan tâm?" Tôi hỏi, ngờ vực.
Hoseok thở dài, "Không giống mọi người... anh chỉ không thể bỏ đi phép lịch sự tối thiểu của mình được." Anh ấy vặc lại.
"Được lắm!" Tôi rên rỉ và cúi gập người lại, "Tôi ổn, quay về phòng và hưởng thụ kỳ nghỉ của anh đi. Chỉ cần..." Tôi dừng lại, ngước mắt nhìn lên, "Tránh xa khỏi Ravi, được chứ? Anh ta không phải kiểu người mà anh muốn tìm hiểu đâu."
Anh ấy nhăn mày nhưng chỉ gật đầu và không hỏi thêm gì cả, "Ch-chúc ngủ ngon, Taehyung."
"Bye, Hoseok."
Hai năm sau.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi cố nặn ra một nụ cười ép buộc khi bố mẹ và tất cả khách mời chúc mừng tôi. Tôi nóng lòng muốn rời khỏi đây. Tôi không thích những bữa tiệc lớn. Nhưng tất nhiên rồi, đây là gia đình tôi, và tôi sẽ không bao giờ có thể thoát được họ. Tôi cố khiến mình trông có vẻ hồ hởi và đi tiếp chuyện đám khách mời trong một khoảng thời gian giới hạn mà tôi còn có thể chấp nhận được trước khi lẻn về phòng. Khóa cửa lại và quăng mình lên giường, ngó ra ngoài cửa sổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
✅ VHOPE TRANSFIC | OURS
FanfictionJung Hoseok quen cậu trai rắc rối Kim Taehyung từ ngày còn nhỏ, cả hai đã là bạn tốt của nhau rất nhiều năm cho đến khi mọi thứ thay đổi. Cậu ta thay đổi. Jung Hoseok vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cuộc đời beta của bản thân, không cần ai biết đến, trong...