Chương 14
"Sao lại đứng ở cửa hết vậy? Vong Tể thế nào rồi?"
Ôn Khách Hành mặt mang tươi cười, ngữ khí nhẹ nhàng, giống như cả ngày nay hắn ra ngoài chỉ để giải quyết chút chuyện phiền toái.
"ÔN KHÁCH HÀNH!"
Chu Tử Thư xoay người nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"A Tự?" Ôn Khách Hành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thấy Vong Tể, lo lắng: "Vong Tể làm sao vậy? Lại phát sốt sao?"
"Đệ còn dám hỏi! Rốt cuộc đệ đã cho Vong Tể ăn cái gì?"
Ôn Khách Hành theo bản năng mà né tránh ánh mắt của Chu Tử Thư, y thấy hắn chột dạ như vậy, tức khắc vô cùng tức giận, một tay bắt lấy vạt áo hắn.
"A Tự, huynh làm sao vậy?"
"Thuốc giải đâu?!"
"Thuốc giải gì? A Tự huynh đang nói gì vậy?"
Chu Tử Thư cắn chặt răng, yên lặng nhìn vào mắt Ôn Khách Hành: "Ôn Khách Hành, đệ nói thật cho ta biết! Rốt cuộc đệ đã cho Vong Tể ăn thứ gì?"
Lửa giận tóe ra như muốn đem người thiêu thành tro, Ôn Khách Hành tránh cũng không thể tránh, rũ mắt trầm ngâm sau một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Không...... không có gì, chỉ là...... một chút thuốc làm cơ thể suy yếu......"
Lời còn chưa dứt, Chu Tử Thư liền đánh một chưởng qua, Ôn Khách Hành đột nhiên không kịp phòng bị, cả người bay ra thật xa.
"A, chủ nhân!" Cố Tương cả kinh kêu lên.
Chu Tử Thư xoay người ôm Vong Tể từ trong lòng Cố Tương, đang muốn rời đi, Ôn Khách Hành không biết bò lên từ khi nào, bắt lấy tay áo của y.
"Huynh muốn đi đâu?"
"Lão tử muốn đi cứu con trai!" Chu Tử Thư lạnh lùng trừng mắt nhìn trở về: "Lão Ôn, ta vẫn luôn cho rằng đệ giả khùng giả điên, không nghĩ rằng đệ điên thật!"
Nói xong không để ý tới Ôn Khách Hành nữa, ôm Vong Tể thi triển khinh công, một đường chạy như bay.
Chu Tử Thư trực tiếp mang Vong Tể đến phái Nhạc Dương.
Không phải y muốn tới đây, mà vấn đề là tất cả danh y trong thành hiện giờ đều ở đây, còn có không ít thuật sĩ giang hồ, trừ nơi này ra y thật sự không biết nên mang Vong Tể đi đâu.
May mắn, tuy Cao Sùng trúng độc ngất đi, trong phái vô cùng rối ren, nhưng có Tào Úy Ninh dẫn đường, Đặng Khoan vẫn phái người sắp xếp cho họ, còn mời hai đại phu từ chỗ Cao Sùng qua xem bệnh cho Vong Tể, sau khi xem qua phát hiện Vong Tể không phải bị cảm mạo bình thường.
Là trúng độc, cũng là trúng Tam Thiên Đoạn Hồn Tán.
Vừa nghe xong, Chu Tử Thư chỉ còn suýt chút nữa là ngất xỉu.
Độc này mạnh như thế nào, cho dù Cao Sùng nội công thâm hậu như vậy nhưng hiện giờ chỉ còn một con đường sống ngắn ngủi. Vong Tể chỉ là một đứa bé, mặc dù có thuốc giải đi chăng nữa thì qua mấy ngày bị sốt không ngừng, có thể khỏi hẳn hay không còn chưa biết chắc được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong Tể
General FictionTác giả: 卤大鹅 (https://xiaolongbing203.lofter.com/) Editor: Ngáo (@nguyenguyen9473). Editor không biết tiếng Trung, bản edit từ QT chỉ đúng khoảng 60 - 70% so với bản gốc. Giả thiết: Chu Tử Thư uống nhầm sữa cho bé con sau đó quên mất mình đã từng c...