Tôi bước ra khỏi trường, trời cũng đã sẩm tối. Hôm nay tôi phải ở lại soạn bài tập để nộp lại cho giáo viên. Cũng không cần gấp như vậy nhưng tôi biết ở nhà thì chắn chắn tôi sẽ không thể hoàn thành được tôi.
Mikey thì khỏi nói đi, tên lười đó ngay từ tiết đầu đã trốn rồi. Nên bây giờ cũng chẳng biết đang ở chốn nào, mà cũng có thể đã về nhà rồi. Hôm nay tôi phải một mình trở về.
Một người với kinh nghiệm sống trên hai mươi năm như tôi có thể khẳng định rằng bản thân đang bị theo dõi. Đúng vậy, trực giác của tôi tuy không nhạy nhưng cũng đúng lắm đấy. Tôi thật sự đang rơi vào tình cảnh bị theo dõi.
" Một đứa như mình thì nếu bắt cóc nó sẽ đòi bao tiền nhỉ? Chắc cũng phải nhiều đấy, mình đáng giá mà."
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn không thấy ai. Rồi tiếp tục đi, bao năm học võ là để dùng vào những lúc thế này đây. Tôi sẽ không để ông hay Mikey thất vọng!
Một giây sau, tôi chạy thật nhanh. Điều tôi cần làm bây giờ không phải đánh đấm mà là chạy đến nơi có người lớn. Nhưng khi tôi chạy, lũ theo dõi cũng đuổi. Theo tiếng bước chân thì có vẻ không ít người. Gì vậy? Sao tự nhiên tôi lại rơi vào hoàn cảnh này.
Tôi đứng nấp ở một cái ngõ nhỏ. Lẽ ra tôi nên bảo Shinichirou mua cho tôi một cái điện thoại để những lúc thế này có thể " Alo, cíu em!".
Tôi thở dài, đúng lúc đấy có tên nào đó xuất hiện trước mặt tôi một cách bất ngờ. Tên này từ đâu đến vậy? Hoảng quá, tôi dùng chân đạp mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của một thằng con trai và chạy đi. Tôi đã dùng lực rất mạnh nên có lẽ hắn sẽ không đứng dậy được đâu.
Khi tôi chắc mình thoát được rồi thì đột nhiên một thứ gì đó cứng cứng đập vào đầu tôi. Chơi ăn gian vậy, ai dùng vũ khí bao giờ, lại còn đập vào đầu chứ, chết rồi sao? Tôi ngất lịm đi ngay sau đó...
---------------------------
Tôi mơ hồ mở mắt. Mùi tanh nồng của máu xộc thẳng vào mũi, kinh đến không tưởng. Tôi giật mình ngồi dậy, đúng là bị bắt cóc thật này. Một căn phòng, xung quanh toàn những thanh sắt han gỉ và mùi ẩm mốc cùng mùi máu khiến tôi buồn nôn. Có kẻ nào đó khi thấy tôi tỉnh liền chạy ra khỏi phòng. Sau đó hắn hằm hố bước vào và túm tóc tôi lên.
" Này, đau nha!"
Tôi chẳng hiểu mình lấy đâu cái gan lớn mà dám nói như vậy. Kết cục là ngay sau đó tôi bị hắn đấm một cái vào mặt. Con mẹ nó, có mỗi cái mặt xinh xắn cũng đánh.
" Mày nghĩ mày là ai mà mày có quyền nói hả?"
" Không là ai thì bắt cóc làm gì? Ngu dốt."
Tôi đáp trả hắn, dù khuôn mặt đã sưng lên và máu bắt đầu chảy.
" Con nhóc này, mày muốn chết à?"
" Bà mày chết một lần rồi nên giờ đếch sợ nhá!"
Thằng oắt con, chẳng qua là tôi đang bị trói tay chứ không chắc chắn đã tát lại hắn mất cái rồi. Mà nhìn hắn có vẻ là người trong giới giang hồ. Hắn cau có nắm lấy tóc tôi và lôi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐN Tokyo Revengers] Kiếp Này Sống Như Một Sano Emma.
Hayran KurguCơ thể nhỏ bé, mái tóc màu vàng chanh cùng đôi mắt long lanh tuyệt đẹp. Tôi đã tái sinh thành một đứa trẻ sau cái chết vì kiệt sức ở kiếp trước sao?! " Sano Emma... Từ giờ cháu là người nhà của chúng ta." Emma? Cái tên nghe thật quen... Đó chẳng ph...