Trọng sinh chi Tô Thần đích hạnh phúc sinh hoạt(Cuộc sống hạnh phúc của Tô Thần khi sống lại)
Thuộc: Tái thế trọng sinh hệ liệt (再世重生系列)
Tác giả: Lai Tự Viễn Phương (来自远方)
Thể loại: Trọng sinh, điềm văn, mỹ thực, HE
Dịch: Mog
Giới thiệu:
Tô Thần - một đời trước nhận đủ đau thương, do mình cũng có, do người cũng có. Khi mất đi tất cả, trời lại cho cậu một cơ hội. Quay về năm 17 tuổi, khi tất cả những hối tiếc, những sai lầm chưa tới, cậu phải nắm chặt lấy vận may này.
Dùng bàn tay vàng của mình chăm lo cho cha già tàn tật
Dùng kí ức một đời trước kiếm tiền xây dựng sự nghiệp cho mình
Lại vì thiện lương và tài năng mà có được tình yêu thực sự
Đây quả thực là món quà trời cao tặng cho niềm lạc quan của cậu.
QUYỂN 1 - GÂY DỰNG SỰ NGHIỆP
Chương 1.
Tô Thần, nam, hai mươi bảy tuổi, cao 1m75, nặng 67kg, ngũ quan thanh tú, không có ham mê xấu.
Ra đời ở thập kỉ 80 khi đất nước bắt đầu cải cách, cha mẹ thuận theo thủy triều của lịch sử mà quăng bát sắt, xuống biển làm đôi cá "nông dân" nhỏ, cuối cùng lại bị cá lớn nuốt sống (ý nói cha mẹ theo trào lưu mà bỏ quê hương và công việc ở nhà ra thành thị sinh sống). Vì thế, bạn Tô Thần bốn tuổi đã từ biệt quần áo mới và thịt cá, bắt đầu cuộc sống trong xã hội mới - những ngày bi đát trước giải phóng. Cũng may bác cả của Tô Thần mở một xưởng làm đồ chơi nho nhỏ, thỉnh thoảng cũng có thể giúp đỡ gia đình ba khẩu nhà cậu chút ít. Tuy nhiên, dưới ánh mắt ngày càng khó chịu của bác gái, cha mẹ Tô Thần cũng thấy không thể cứ ngửa tay nhận mãi, liền thu dọn hành lí, dẫn Tô Thần rời thị trấn đến thành phố lớn sinh sống. Lúc này Tô Thần bé nhỏ đang hưng phấn không ngớt vì lần đầu được đi tàu hỏa vẫn chưa ý thức được mình đã trở thành thành viên của một đội ngũ đặc biệt - con cái của công nông. Chờ tới lúc hiểu được, cậu đã mặc bộ đồ cũ được mẹ tẩy trắng bệch hành quân tới lớp 1.
Cũng may những năm đó người ta còn chưa tỏ rõ thái độ kì thị đối với giai cấp công nông, bé Tô Thần sạch sẽ, mặt mũi lại giống mẹ thanh thanh tú tú, tính tình thành thật, học hành cũng khá, bạn học cũng không bài xích cậu như ngày mới tới, thầy giáo cũng thỉnh thoảng thưởng cho cậu một bông hoa nhỏ (kiểu như phiếu bé ngoan), tuy rằng cậu chả thích hoa bằng bánh nướng. ( : ))) )
Năm Tô Thần tốt ngiệp tiểu học, cha cậu bị ngã gãy chân ở công trường, những năm đó còn chưa có luật an toàn lao động, may mà chủ thầu không tệ, trợ cấp cho nhà cậu năm vạn đồng coi như bồi thường. Tô Thần chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cậu hí hửng nghĩ, có tiền này rồi cậu sẽ có thịt ăn, lại không biết rằng số tiền ấy sau khi trừ đi tiền thuốc men của cha cậu thì chẳng còn lại bao nhiêu. Mà khi ngày thứ hai cậu tỉnh dậy, chỉ thấy còn lại mình và cha, mẹ cậu và số tiền năm vạn đã không cánh mà bay, Tô Thần biết, cậu phải trưởng thành.