i can be the cereal to your milk

718 89 0
                                    

Mùa thu năm đó quả là một mùa thu khó quên đối với tôi.

Chắc là vì những tháng ngày ấy luôn có bóng dáng cậu con trai đó hiện hữu, một chút cũng không thể quên.

Tôi và Nishimura Riki khi ấy là đôi bạn thân luôn dính lấy nhau không rời. Vẫn nhớ em là người hay cằn nhằn tôi đủ điều dù tôi mới là người lớn hơn. Mà tính tôi thì theo như Riki nói, có hơi dịu dàng và nhạy cảm, nên mỗi lần bị em rầy thì tôi lại bó gối chui vào một góc không nói năng gì nữa.

Chẳng biết thế nào, Riki nói như thế tôi lại càng đáng yêu. Thế đấy.

Riki thỉnh thoảng cũng ngao ngán khó hiểu trước sự ám ảnh của tôi với ngũ cốc. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ thói quen sáng mở mắt thức dậy là phải tìm đến hộp ngũ cốc với chút sữa đầu tiên, đến tối trước khi lăn vào giường cùng em thì cũng phải ăn thêm một lần nữa. Riki bảo, bây giờ trời có sập thì tôi cũng sẽ bảo vệ hộp ngũ cốc trước chứ chẳng thèm đoái hoài gì đến em.

Tôi cũng không biết tại sao mình lại thích ăn ngũ cốc đến thế. Chẳng có lí do nào đặc biệt cả.

Trở lại mùa thu khó quên ấy, lúc đó vì Riki là học sinh trao đổi nên em được ở tại ký túc xá của trường, còn tôi thì không. Em năm nhất trung học còn tôi năm cuối. Thỉnh thoảng sau giờ học tôi có ghé vào phòng của em một lát, dù nó có hơi bừa bộn nhưng tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều vào độ gọn gàng, ngăn nắp của một đứa con trai mới lớn khác.

Đến một tối nọ, tôi đã khiến Riki hoảng hết cả lên khi trông thấy tôi hai tay kéo hai chiếc vali to thật to đến trước bậc thềm cửa chính ký túc xá. Nghe thấy tiếng tôi khóc trong điện thoại khi gọi em xuống, nghĩ lại mới thấy, nhìn em lúc đó như mất hết cả thần hồn chạy một mạch từ tầng ba xuống tầng trệt bằng thang bộ, để rồi vừa trông thấy tôi thì liền ôm vai vội vã hỏi.

"Sun... Sunwoo, anh sao thế?"

Nói là tôi lớn hơn em, nhưng khi đó đương nhiên tôi vẫn còn là một cậu thiếu niên khó kiểm xoát cảm xúc. Tôi biết bố mẹ phải chuyển đến nơi khác rất xa để làm việc, đến gần chín mươi phần trăm rằng tôi cũng phải theo họ đến đó sinh sống, nhưng mười phần trăm còn lại nói rằng tôi không muốn xa Riki. Trong số tất cả những quyết định lớn nhất trong đời, có lẽ đây là lần mà tôi sẽ không bao giờ hối tiếc khi nghĩ đến.

Riki bảo tôi chờ rồi cầm lấy hai vali kéo lên phòng, xong xuôi thì em lại nắm tay tôi kéo đi.

"Đi... đi đâu vậy, Riki?"

"Anh không có mang theo đúng không? Những lúc này, anh phải ăn một chút."

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý Riki là gì, cho đến khi cả hai dừng trước cửa hàng tiện lợi hai bốn giờ trong khuôn viên trường.

"Anh hay ăn loại này nhỉ?"

Em giơ một hộp ngũ cốc màu xanh đỏ lên trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng còn sức lực nào để trả lời được nữa vì khóc quá nhiều. Rốt cuộc Riki cũng chọn được hai ba hộp cùng ít sữa rồi đem đi tính tiền.

"Thôi nào, anh muốn ăn ngũ cốc chan nước mắt sao hả?"

Về đến phòng Riki, em cứ dỗ dành hoài (dù đã bớt nhẹ nhàng) nên tôi cũng thôi khóc, nghĩ lại thì sao tôi lại mít ướt đến thế nhỉ? Em đưa đến trước mặt một bát ngũ cốc, không nhanh không chậm bảo tôi ăn đi.

nikinoo | i can be the cereal to your milk.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ