Mồ hôi đổ đầy trên trán tôi. Cơn đau rát khiến tốc độ chậm hẳn. Cố lên gần xong rồi.
Chifuyu chăm chú nhìn đương nhiên phát hiện. Bàn tay nhóc đó run quá.
"Xong rồi!!"
Thở phào một hơi. Ây! Baji cậu đần tôi quá a!
"Chifuyu đỡ cậu ta lên lưng tao!"
"Hả!"
"Nhanh lên xe cứu thương tới rồi!"
"Ừ! Nhờ mày!"
Hắn đặt Baji lên lưng cậu ta. Nhìn nhỏ con thế mà khoẻ thế, cõng được cả Baji.
Draken nhìn cái tướng cổng thấy quen quen cái tướng dị hợm đó hình như hắn cũng đã trải nghiệm thì phải.
"Ê! Tóc bím!!!! Mở đường giúp!!!!"
Draken thấy cái biệt danh quen quen nhưng cũng dọn đường cho ba người.
Trước khi chạy khỏi tôi hét lên với Mikey.
"Mikey!!! Yên tâm Baji còn sống! Biết bản thân phải làm gì rồi chứ? Tỉnh táo lại đi!!"
Khi chạy khỏi hình như Baji làm rơi lá bùa nhưng gấp quá tôi xốc cậu ta lên chạy đi.
Tôi gỡ đôi giày tự nhiên lúc chạy tôi có thói quen cởi ra cho nhanh hơn.
"Chifuyu lụm giày dùm tôi, thu lại mấy đồ băng bó lại giúp tui với!!"
"Được!"
Hắn quay lại thu dọn rồi mới cùng mọi người chạy đến bệnh viện.
Mọi người vừa đến thì thấy cái tên cõng Baji ngồi trước phòng phẫu thuật.
"Baji thế nào rồi?"
Takemichi chạy nhanh đến lay cậu bạn tóc xanh đó.
"Bình tĩnh! Đưa vào phẫu thuật rồi! Yên tâm."
"Cái giọng này! Nhóc quái vật!!"
Draken nghi ngờ hỏi.
"Im đi! Tên tóc bím!"
"Vậy đúng là mày rồi!"
"Ừ!"
Một khoảng không im lặng. Tôi nhìn xung quanh. Ai ai mặt toàn vết thương.
"Được rồi! Trong lúc đợi!"
Ngồi khoanh chân trên ghế đưa tay nhận lấy hộp cứu thương từ Chifuyu mở lại.
"Ai bị thương xếp hàng lại đây!"
Mikey cậu ta yên tâm mấy phần lại chỗ cậu ta. Ngồi bệt xuống sàn trước mặt mở miệng nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Tokyo Revengers] Khởi Đầu
RandomMột nữ sinh chăm chỉ học tập để có thể trở thành một bác sĩ. Năm 23 tuổi cô ấy đã trở thành một bác sĩ tài giỏi nhờ sự cố gắng của mình. Nhưng một ngày người ta phát hiện cô ấy đã tự tử tại ngôi nhà của mình không ai biết lý do. Chuyện mà vị bác...