Chap 2: GIẬN DỮ

1.8K 151 23
                                    

Chap 2: GIẬN DỮ

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Trời về chiều mát mẻ, ở giữa sân chơi tiểu khu có rất nhiều phụ huynh cùng con trẻ chơi đùa vui vẻ, một cảnh tượng thật hạnh phúc.

“Cô ấy tên Tiêu Tiêu, năm nay 28 tuổi, chuyên gia tâm lý trẻ em khá nổi tiếng. Cách đây năm năm đăng ký kết hôn với Cung Tuấn tại Anh, sau đó vài tháng thì sinh ra con trai Cung Dĩnh tại bệnh viện St. Joseph”

“Năm năm trước họ kết hôn chính xác là lúc nào?"

“ Tháng 10/2015"

“Tiếp đi.”

“Cung Dĩnh ra đời không bao lâu hai người liền ly hôn, quyền nuôi con thuộc về Tiêu Tiêu, nhưng trên thực tế là đồng nuôi dưỡng. Còn tất cả những chuyện khác đều không khác so với tư liệu điều tra trước đây.” Đội trưởng đội bảo an báo cáo xong bắt đầu thấp thỏm chờ đợi hình phạt cho bản thân. Chỉ điều tra một minh tinh mà lại để sót một thông tin quan trọng như tình trạng hôn nhân cùng con cái của mục tiêu thì thật sự không thể trốn tránh trách nhiệm.

“Trở về tự nói phòng tài vụ trừ tiền lương của mình nửa năm đi.”

Tiểu Vũ thấy Trương Triết Hạn cứ dán mắt nhìn về đôi mẹ con đang vui vẻ tập xe đạp ở bên ngoài cửa xe, không thèm quan tâm tới đội trưởng đội bảo an đang nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế phụ phía trên nên lên tiếng giải vây cho hắn. Sau đó, anh nhìn lên ghế lái nói với tài xế, “Chú Trần, hôm nay chú tan làm sớm cùng về với đội trưởng Phùng luôn đi, tôi sẽ lái xe thay chú.”

Hai người kia xuống xe, Tiểu Vũ cũng mang theo ví và di động xuống theo. Anh nói với Trương Triết Hạn, “Tôi đi mua cái gì uống nhé!”, dù anh biết chắc hắn lúc này chẳng nghe lọt đâu. Giờ thứ hắn cần một không gian yên tĩnh để tiêu hóa mớ tin tức kia, cũng như điều chỉnh lại tâm trạng.

“Tiểu Vũ.”

“Hồn về rồi đấy à”

Tiểu Vũ đi loanh quanh hai tiếng đồng hồ, xém bị các bà các dì xem là biến thái gọi công an hốt đi. Rồi chờ bên ngoài xe thêm cả tiếng thì rốt cuộc thằng bạn thân kiêm ông chủ cũng đội mồ sống dậy rồi.

“Trời tối rồi sao?”

Trương Triết Hạn tháo kính mắt xoa bóp đôi mắt mỏi nhừ do tập trung quá lâu.

“Qua giờ cơm chiều lâu lắm rồi.” Tiểu Vũ chui vào xe ném cho Trương Triết Hạn một chai nước khoáng vị chanh. “Uống đi.”

Theo thói quen, Tiểu Vũ đưa thứ gì Trương Triết Hạn cũng sẽ không để ý cứ thế mở nắp chai uống một ngụm lớn, sau đó mặt mày xám ngoét.

“Cái quỷ gì mà chua loét thế này!”

“Chanh đấy, tôi tưởng chanh tinh như ông không nếm ra vị chua chứ.”

“Chanh tinh?”

“Còn không phải sao? Trong xe nồng nặc mùi chua đây nè.”

“Mẹ kiếp, toàn anh em cây khế!” Trương Triết Hạn bị móc họng tức giận đấm một phát vào lưng Tiểu Vũ đang ngồi trên ghế lái.

[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ