Kikyo hôm nay như người mất hồn, ba ngày chịu tang anh Shinichirou, cô bé rất kiệm lời, không nói câu nào, chỉ biết ngồi kế bên quan tài của người anh đã khuất
Vừa mới tiễn anh tới nơi thiên đàng, ai cũng mệt mỏi, Ema về nhà thì ngất xĩu, may mắn có Kenchin đỡ kịp, Kenchin mấy ngày gần đây chăm sóc cho con bé từng chút một, Ema cảm thấy ấm áp lắm
Kikyo đi thẳng vào bếp, rót cốc nước rồi ngồi lên bàn ăn, chiếc bàn này, sáng hôm nào cô và Mikey gây nhau, anh Shinichirou đã ở đây ngăn cản, vậy mà... bây giờ lại thấy vật không thấy người
Cô đi tới tủ lạnh, tính lấy trái cây ăn để khuây khoả đầu óc, sợ cứ như vậy, cô sẽ lấy con dao tự đâm mình lúc nào không hay mất
Cô mở cái tủ lạnh ra, mấy cái bánh cá vẫn còn ở trong đó, là bánh cá mà anh Shinichirou tự làm để chúc mừng sinh nhật Mikey, Manjiro cũng đứng đằng sau lúc nào không hay, lấy cái đĩa bánh cá trên tay cô
"Cái anh này, ai cần mấy thứ này chứ" Mikey nói, cậu cầm cái đĩa bánh cá mà tay lại run run, Mikey dạo gần đây cũng xuống dốc lắm, không nói không cười
Kikyo thấy thế mà ôm anh, bây giờ anh em chúng ta phải nương tựa vào nhau thôi, Mikey khóc, cho đến bây giờ cậu mới dám khóc, cậu chỉ không muốn các em nhìn thấy bộ mặt đầy thất vọng của mình, cậu chỉ dám khóc thầm trong tâm trí
"Manjiro, mọi chuyện qua rồi" Kikyo khẳng định một câu, anh Shinichirou từng kể cô nghe về tính tình của Mikey rất nhiều, anh rất mạnh mẽ và kiêng cường nhưng lại thiếu phần quyết đoán và đưa ra quyết định. Shinichirou mong rằng Kikyo có thể lấp vào chỗ trống ấy, làm một người có thể để Mikey trở về lúc cần.
Cả hai đứng đó, ôm nhau, thương nhau.
Cũng từ đó, Manjiro và Kikyo không còn hay gây gỗ như trước, họ bắt đầu hoà thuận, nếu có gây thì cũng chỉ là những câu nói đùa giỡn, Mikey luôn luôn bảo vệ Kikyo, không bao giờ để em đi một mình, cũng không bao giờ rời mắt khỏi em, chỉ sợ anh rời mắt đi, em sẽ đi mất.
_______________________________
Trở về thực tại"Xem ra anh Shinichirou là người quan trọng với em nhỉ?" Takemichi lên tiếng đánh thức Kikyo giữa giấc mộng của mình, anh không biết em ấy đã mất mát những gì, anh không trải qua, không có quyền phán xét
"Ừm" Kikyo cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, sau năm đó Kikyo đã cười nhiều hơn, biết rằng bản thân phải trải qua biến cố mới có thể trưởng thành, đây mới chỉ là khởi đầu
"Oi, Takemichi, Kikyo, hai người làm gì ở đây vậy?" Hakkai đi từ phía xa, vẫy tay chào hai người bọn họ, đây là lãnh địa của Hắc Long, hai người họ đến đây làm gì?
"Hakkai?" Takemichi quay đầu lại, thấy Hakkai đi chung với một cô gái nữa
"Chào, giới thiệu với hai người, đây là chị tao Shiba Yuzuha"
"Chị, đây là Takemichi và Shiba Kikyo"
Hở? Thì ra đây là con bé mà Hakkai đã nhắc tới, mà khoan, gương mặt này, có chút quen thuộc
"Chào chị, em là Kikyo" con bé vẫn nở nụ cười như mọi ngày, làm quen thì niềm nở lắm, mà quen lâu rồi mềm mỡ lắm :)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Tokyo revengers] Mừng anh về nhà, Mikey
Romance"Kikyo, em đã làm bao nhiêu điều với tôi. Ấy thế mà tôi vẫn một lòng chờ em, kẻ như tôi không đáng để em yêu sao?" Trái tim được tạo ra, là để tan vỡ. ____________________ Nhân vật chính không còn là Takemichi Nếu muốn reup thì hỏi qua tớ trước nhé...