minjeong lái xe đi dọc con đường rộng lớn bao quanh bởi nhà cao tầng. jimin nhìn ngang ngó dọc với con mắt thích thú. ở đây kiến trúc cổ đại xen lẫn với hiện đại, cũ nhưng không phải lạc hậu, nó là vẻ đẹp đặc trưng của nơi này.
"minjeong nhìn kìa, tàu điện đi trên đường. trước tôi hay đi ở hàn, hôm nào em dẫn tôi đi lại ." jimin nhìn từng đoàn tàu di chuyển trên đường rất thích thú. không ngờ ở nơi hiện đại như này vẫn giữ kiểu tàu như này.
"ở hàn làm gì có cái này!' minjeong nhấn phanh đi chậm lại.
"tôi nói rồi. muốn biết thêm thì cưới tôi rồi tôi nói!" jimin vẫn quay ra cửa sổ ngắm nhìn thành phố mộng mơ đầy màu sắc.
"minjeong à! em dừng xe lại mình đi bộ ở chỗ này!"
minjeong tìm nơi gửi xe rồi xuống đi bộ theo ý của jimin. cô dường như đã quá dễ dãi với cậu.
jimin nắm tay minjeong đi chậm rãi quan sát từng ngôi nhà với kiến trúc cổ đạm phong cách châu âu. jimin biết sở thích của mình phải là đi đến viện bảo tàng melbourne trước mặt, đến đó ngắm những hiện vật cổ nơi đây. nhưng sở thích của minjeong lại chỉ là ăn mà thôi. jimin lập tức rẽ sang một con đường khác. cứ như cậu nắm trong tay toàn bộ đường của thành phố này. đi một đường là sang một con phố bày biện rất nhiều món ngon.
"minjeong. em có phải muốn ăn nó không?" jimin chỉ vào miếng pizza bỏ lò đang chảy ngập phô mai kia. cậu nhìn thấy minjeong nuốt xuống một miếng thì bật cười. "tôi mua cho em ăn!"
"có."
nghe được câu đó thôi, jimin lập tức tiến tới nhân viên bán hàng, bắn một tràng tiếng anh, lấy ví, rút tờ 5$ rồi nhanh chóng mang ra cho cô nàng đang chờ mòn mỏi ở ngoài kia.
"của em đây!"
minjeong cảm ơn rồi cắn thử một miếng, phô mai ở trong trào ra được kéo dài một đường rồi đứt. minjeong chỉ mất 5 phút để xử xong miếng pizza cỡ vừa.
"ngon không?" jimin nhìn bộ dạng của minjeong thì mắc cười. quả nhiên muốn cưa đổ cô thì phải làm cô no bụng đã.
minjeong bận nhai không nói được chỉ dơ ngón cái lên rồi gật gật vài cái. jimin lấy giấy lau miệng cho cô. "em ăn chậm thôi. tôi có cướp của em đâu!"
hai người đi dạo một hồi, jimin nghe minjeong kể bao nhiêu chiến tích của cô cùng mark khi còn bé để lại ở đây. nào là có lần mark nghịch dại vẽ bậy lên tường bị người ta đuổi chạy muốn mất mạng. minjeong đi đường tung tẩy ngã nhào vào một người đang bế một con ngỗng, làm nó chạy loạn cả một khu chợ. jimin chỉ cần nghĩ đến cảnh một cô bé nhỏ người làm loạn khu phố lại cười lớn. minjeong thoáng nhăn mặt nhưng cũng cười vui vẻ. cô còn kẻ mấy lần trốn học đi chơi quên cả giờ làm bố mẹ phải bỏ cả công việc đi tìm. nhưng vì minjeong là con gái út được cưng chiều nên chẳng ai dám đánh cô cả. bố kim chỉ mắng cô vài câu thôi là cô đã khóc rồi.
"em vốn dĩ đã mít ướt như vậy rồi!"
"tôi không dễ khóc đến thế đâu!" minjeong bĩu môi rồi chạy lên phía trước bỏ cậu lại.
"đợi tôi với. em không sợ tôi lạc sao?"
jimin chạy lên kéo tay cô lại. cả người cô theo quán tính ôm lấy người cậu, hai người chiều cao như nhau, đôi môi lúc đó sắp va vào nhau. minjeong chớp chớp đôi mắt nhỏ, môi mím chặt, jimin nghe được tiếng tim đập của minjeong, cậu biết cô lỡ rung động vì cậu mất rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
em là điều duy nhất tôi còn nhớ // winrina
Fanfictôi buông bàn tay em. "hạnh phúc" là từ cuối cùng tôi có thể nói với em. xin lỗi em nhưng tôi còn yêu em nhiều lắm. badgurl_rose