Thiên Vũ đã hơn ba tuần không gặp được Thái Anh, hắn chính là tức giận, cứ nghĩ tách được nàng và Lệ Sa ra thì hắn sẽ có cơ hội ở bên quan tâm Thái Anh, nào ngờ nàng lại bỏ đi không để lại tung tích. Đang đi tìm Thái Anh thì Thiên Vũ gặp phải Triết Hàn, tên kia lập tức vào trạng thái đề phòng với Thiên Vũ. Tuy nhiên, Thiên Vũ lại cười nói
- Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đang đến chổ công chúa hồ tộc ?
- Cũng không liên quan đến ngươi
- Nàng là ngươi ta yêu cũng là công chúa hồ tộc, ngươi đụng đến nàng. Vũ tộc lẫn hồ tộc liên kết, ngươi chắc chắn thoát khỏi sao ?
Triết Hàn như nhìn ra được gì đó, suy nghĩ một lúc liền hỏi
- Ngươi có ý gì ?
Thiên Vũ bật cười
- Ngươi hợp tác với ta và không đụng đến Thái Anh, ta sẽ thay ngươi giết chết thiên đế. Không có hắn cản trở, chủ tử của ngươi sẽ thuận lợi phá núi
Triết Hàn thấy Thiên Vũ không giống như nói đùa càng không có nửa điểm lừa gạt. Hiện tại vũ tộc và thiên tộc đều tranh giành một nữ nhân, trở mặt cũng là chuyện sớm muộn. Nếu Thiên Vũ đã ngỏ lời, Triết Hàn cũng không từ bỏ lợi ích này, tuy nhiên vẫn rất lo lắng Thái Anh sẽ không để yên
- Thái Anh biết sử dụng thiên lôi pháp, còn có trân châu trắng. Cô ta cũng từng vì con rồng trắng kia mà đánh chìm Tam Đảo. Ngươi giết hắn, không sợ người trong lòng ngươi hận ngươi ?
- Haha, hiện tại người nàng hận chính là thiên đế kia. Ta sẽ khiến nàng về bên ta, vốn dĩ nàng là của ta
Nghe lời nói chắc chắn, Triết Hàn liền tin tưởng Thiên Vũ. Nếu Thái Anh là người của Thiên Vũ thì sẽ không vì Lệ Sa mà tìm hắn báo thù
- Được, ta đợi tin tốt của ngươi
Trong một thôn nhỏ, nơi đây chủ yếu là đường làng. Xung quanh cỏ cây tươi mát, tuy ít người sinh sống nhưng không khí rất trong lành. Thái Anh và Trân Ni ở đây đã một tháng, mọi thử đều ổn ngoài việc thỉnh thoảng nhớ đến một số chuyện không giải toả được.
Ngồi suy nghĩ bên bờ suối, Thái Anh không chú ý đến sự hiện diện của sáu con yêu tinh phía sau nàng. Đến khi bọn chúng đồng loạt tấn công Thái Anh, chiếc vòng trên tay liền hiện ra một đôi cánh màu trắng trong, che chở xung quanh nàng. Lúc này, Thái Anh mới giật mình mà đứng dậy quay ra phía sau, Trân Ni đang đi đến cũng nhanh chóng chạy về phía Thái Anh
- Thôn làng này thỉnh thoảng sẽ có hai người chết không rõ nguyên nhân, thì ra là do các ngươi vẫn luôn ẩn nấp ở đây
Một tên nhìn Thái Anh với sự thích thú, trả lời
- Ngôi làng này còn rất nhiều yêu tinh, hai thượng tiên các ngươi đều sẽ là món ăn của bọn ta
Sau đó chỉ vào Thái Anh
- Ngươi phải trả giá vì dám giết chết tổ tiên ta
Thái Anh cùng Trân Ni rút ra thanh kiếm, nhưng cả hai chưa kịp làm gì thì sáu tên yêu tinh kia, trong nháy mắt, mỗi tên đều bị chém thành hai khúc.
Lệ Sa bên cạnh còn chưa kịp lấy bạch long ra, liền nhìn sang Trí Tú đang cầm song kiếm, tán thưởng
- Thật lợi hại a, có tinh thần bảo vệ vợ con như vậy là rất tốt
Trí Tú lập tức đỏ mặt, không kiêng cử gì liền nhìn Lệ Sa, liếc mắt về phía Trân Ni, ý bảo nàng đang ở bên kia, nói nhỏ thôi.
Trân Ni ở đối diện nhìn thấy Trí Tú, trong lòng liền gợn sóng, chết chân tại chổ.
Còn Thái Anh sau khi nhận ra người trước mặt là người khiến nàng đau lòng kia, lập tức quay đầu bỏ đi.
Bên này, Lệ Sa sợ Thái Anh sẽ lần nữa biến mất, liền đuổi theo nàng
- Anh nhi
Lệ Sa vừa đi theo vừa gọi tên, nhưng là Thái Anh vẫn cứ đi về phía trước, không thèm nhìn lại
- Anh nhi, có chuyện gì không thể cùng giải quyết sao ?
Lệ Sa bỏ hết hình tượng, mặc kệ có vài con mắt đang nhìn theo họ, chạy theo Thái Anh nắm tay nàng giữ lại thì bị hất ra.
Thái Anh vẫn một đường đi thẳng
- Ta không muốn thấy ngươi
Lệ Sa chạy lên cản đường Thái Anh lại
- Ta thật sự không hiểu ? Trước khi nàng bỏ đi, chúng ta vẫn rất vui vẻ. Ta làm gì nàng không vui sao ?
Thái Anh cười khẩy nhìn Lệ Sa
- Ngươi làm gì chỉ có ngươi biết, hay là làm sai nhiều quá nên không nhớ nữa ?
Lệ Sa thoáng chột dạ nhưng linh cảm vẫn không nói lên được là Thái Anh đã biết Lệ Sa là nữ nhân hay nàng đã nhớ lại. Tất cả đều rất mơ hồ.
Lệ Sa ôm Thái Anh vào lòng, thật chặt
- Anh nhi, ta chưa từng làm gì có lỗi với nàng
Trong lòng Lệ Sa, Thái Anh im lặng, thật ra gần đây cũng cảm thấy bản thân không đúng khi huỷ hôn rồi bỏ đi như vậy. Có thể lúc trước Lệ Sa từng yêu nữ nhân khác, cũng có thể đến bây giờ Lệ Sa vẫn không quên được người kia. Thái Anh chắc chắn Lệ Sa cũng rất yêu nàng, nhưng chính là Lệ Sa không thành thật dù nàng đã hỏi đến. Điều này khiến Thái Anh lo lắng Lệ Sa lần này nói dối, lần sau cũng sẽ như vậy. Thái Anh không thể tin tưởng Lệ Sa.
Thấy người trong lòng im lặng, Lệ Sa có chút lo lắng
- Anh nhi, về cùng ta được không ? Nàng không hài lòng chuyện gì, ta sẽ sửa mà
Rời khỏi cái ôm ấm áp kia, Thái Anh lạnh nhạt
- Ta còn muốn ở lại đây
Lệ Sa nắm tay Thái Anh
- Ta ở lại với nàng
Thái Anh không nói gì, rút tay lại rồi một thân đi trước.
Từ khi gặp lại, Trí Tú và Trân Ni vẫn luôn đứng nhìn nhau, không ai nói gì cũng không ai đi về phía ai. Đến một lúc khá lâu, Trí Tú mới đi nhanh về phía trước, mặc kệ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bước đến kéo Trân Ni vào lòng
- Ta nhớ nàng
Điều mà Trân Ni lo sợ cũng đã đến, những ngày qua nàng đã luôn hy vọng Trí Tú đừng nói gì cả, ngàn vạn lần đừng nói gì hết bởi vì nàng sợ nếu có được thì sẽ lại mất đi.
Trân Ni không ngại Trí Tú là nữ nhân, không ngại thiên hạ bêu xấu các nàng, dù sao nàng cũng chưa từng để tâm lời nói người ngoài. Nhưng Trân Ni chính là ngại nỗi đau chia xa lần nữa tái diễn, nàng không muốn trải qua nỗi đau đó lần nào nữa nên Trân Ni chỉ có thể vờ như không biết tình cảm của Trí Tú. Cho đến hôm Trí Tú tươi cười xoa đầu nàng, nàng đã nhận ra bản thân từ khi nào mà thấy Trí Tú vui vẻ, thấy Trí Tú cho nàng sự ấm áp thì nàng liền thấy hạnh phúc, liền muốn đi đến ôm chặt Trí Tú rồi nói cảm ơn. Chỉ là mỗi lần cảm xúc đó xuất hiện thì lại bị nỗi ám ảnh kia dập tắt, nàng thật sự không dám mở lòng lần nữa.
Yên ổn được vài ngày thì lại bị Trí Tú tìm đến mà dấy lên nỗi nhớ vẫn luôn được kìm chế. Đỉnh điểm là cái ôm hiện tại, nàng muốn đưa tay ôm lại nhưng cũng không làm được
- Cho ta thời gian
Buông Trân Ni ra, Trí Tú gật đầu
- Ta đợi nàng
Như vậy, cả Lệ Sa lẫn Trí Tú đều lưu lại trần gian cùng Thái Anh và Trân Ni. Tuy ở chung nhà nhưng đa số đều là tránh mặt nhau, hai người này ở đây thì hai người kia sẽ ở nơi khác.
Ban đêm, Lệ Sa vào rừng đi săn, bất cẩn bị một con thú làm bị thương nhưng vẫn không sử dụng đến phép thuật. Cầm tên như một con người bình thường, lần theo dấu vết con mồi.
Sáng sớm, Trí Tú vừa dậy liền thấy một con nai nằm gục trước cửa, hốt hoảng nhìn Lệ Sa với bàn tay đầy máu
- Thiên đế cả đêm không ngủ sao ?
- Thịt nai rất bổ, ngươi giải quyết đi
Để lại lời nói ngắn gọn rồi Lệ Sa rời đi. Trí Tú nhìn nhìn con nai, suy nghĩ món ăn cho hôm nay và ngày mai.
Hai mĩ nhân sáng sớm đã rời nhà, chỉ nói là muốn ra ngoài đi dạo, chính là đi đến tối mới trở lại, chỉ có Lệ Sa là vẫn chưa thấy đâu.
Một bàn ăn bình thường chỉ có hai người, gần đây lại xuất hiện thêm hai người. Nhưng hiện tại chỉ còn ba người, Trân Ni liền thay Thái Anh lên tiếng
- Thiên đế sao lại không thấy ?
Trí Tú cũng không biết Lệ Sa đang ở đâu, đành lắc đầu
- Lúc sáng thiên đế đi săn nên bị thương, không biết hiện tại đã đi đâu
Thái Anh đang ăn, nghe nói như vậy nên động tác có hơi khựng lại, sau đó như không có gì tiếp tục ăn cơm.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng vẫn không qua được đôi mắt của Trân Ni, nàng liền nhắc nhở nhẹ
- Trong rừng cũng còn nhiều yêu tinh ẩn nấp đi. Thiên đế không dùng phép thuật chắc để lũ yêu tinh không đánh hơi thấy. Đi săn như vậy, cũng chưa chắc sẽ không xui xẻo gặp yêu tinh hoá thân thành thú vật mà làm bị thương a
Trí Tú cũng nhanh chóng bắt kịp bài
- Hình như lúc sáng sắc mặt của thiên đế không được tốt lắm, bây giờ còn chưa thấy đâu ...
...
Không gian trở nên yên ắng, khoảng một lúc sau, hai người kẻ tung người hứng kia mới nghe được âm thanh đặt chén xuống bàn. Người nãy giờ ngồi im lặng ăn cơm cũng đã ra ngoài.
Stay safe stay home. Peace ❤️
BẠN ĐANG ĐỌC
Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau ? [Chaelice Ver]
RomantizmTruyện gốc: Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau ? Tác giả: @Ayy2000 Văn Án: Một là thiên đế thiên giới, si tình Một là công chúa hồ tộc, lạnh lùng Hai người gặp nhau khi cả hai đều ở trần gian lịch kiếp Một người uống nước vong tình để quên...