seungmin ngồi nhìn đồng hồ tích tắc trôi qua, trong lòng trống rỗng. đôi khi cậu nghĩ stray kids hết thương cậu rồi, ai cũng lạnh lùng với cậu hết. vậy hoá ra tình anh em bao lâu nay cũng chỉ toàn là dối trá, bao nhiêu thời gian cùng nhau thực tập chợt hoá thành hư vô.
cậu nhìn điện thoại.
đcm 3racha lại lơ đoạn rap mà cậu vừa gửi vào tin nhắn nhóm rồi!!
chẳng là tập hát lâu cũng thành chán, cậu cũng muốn được thử rap một lần. ban đầu khi gửi 3racha những đoạn rap mà cậu ghi âm, bọn họ còn trả lời dù chỉ là những câu vô cảm như "gì vậy ông nội? về kí túc xá hộ đi". nhưng giờ thì sao? đến cả những câu trả lời như thế cũng chẳng còn, và cậu hoàn toàn bị ăn bơ.
hôm nay anh chan lại ra ngoài cùng anh hongjoong của nhà ateez. nghe nói là vì một tương lai không bị jyp túm cổ nhốt hết ở nhà, anh chan đã phải canh chừng cả đám từ sáng sớm đến chiều. bây giờ là tám giờ tối rồi nên anh ấy mới dám đi, vì anh nghĩ sẽ chẳng đứa nào chạy ra khỏi nhà vào lúc này nữa. mà quả thật, ai cũng nghe lời và nằm yên trong nhà hết.
chủ yếu là do jeongin đã bị cấm túc vì vụ đi ăn với anh yeosang, jisung bị cấm túc vì anh chan sợ nó hẹn jongho ra đánh nhau vụ americano tiếp. còn yongbok thì bị tịch thu điện thoại vì sợ liên lạc riêng với anh wooyoung. chỉ còn anh changbin và hyunjin thôi. nhưng vì anh chan đi mà anh minho còn ở nhà trông chừng nên hai người bọn hyunjin cũng chẳng dám làm gì.
hừ, đã vậy thì kim seungmin này sẽ vùng lên đấu tranh giành độc lập tự do dưới thế lực của bang chan và lee minho.
dù sao thì bây giờ cậu cũng đang buồn, vậy nên cậu quyết định tạo ra một vụ bỏ nhà ra đi. ai biết được sau này anh chan sẽ cảm thấy có lỗi hoặc thương cậu nhiều hơn, sau đó thì nghiêm túc nghe mấy đoạn rap và kết nạp cậu vào 3racha. à, lúc đó phải đổi tên là 4racha rồi mới phải.
nghĩ thế, seungmin bật dậy khỏi giường với hừng hực ý chí. cậu nhìn quanh để tìm cách trốn thoát ra khỏi nhà làm sao để anh minho đừng nhận ra và không báo anh chan. ý tưởng đầu tiên, đi ra bằng cửa chính, đã bị gạch sổ vì kiểu đấy thì cả xóm còn biết chứ nói gì là anh minho. ý tưởng thứ hai, cột chăn ga gối mền như đợt trước của jeongin, cũng bị gạch tên luôn, vì lần trước nhờ nó mà mọi người mới phát hiện jeongin mất tích.
vậy nên, cậu sẽ chọn làm y hệt jeongin.
ừ thì lát nước bị phát hiện cũng không sao, miễn sao lúc đó cậu đã thành công cao chạy xa bay là được.
hành động nhanh gọn, seungmin trèo xuống từ ban công và nhìn căn nhà thân yêu lần cuối.
"tạm biệt. hẹn gặp lại."
nước mắt rưng rưng như cảnh biệt ly trong phim tình cảm, seungmin kéo mũ xuống rồi biến mất trong màn đêm của hàn quốc lúc tám giờ hơn.
cậu chọn sông hàn là điểm đến của mình. nơi này buổi tối là nơi náo nhiệt nhất, nên sẽ chẳng ai để ý đến một người ngồi yên ở góc như cậu, hoặc nếu cậu có khóc thì cũng không ai nghe. mặc dù cậu biết là mình sẽ không khóc đâu vì ai khóc vì ba cái này.
seungmin ngồi xuống ở một băng ghê ngay cạnh sông hàn. cậu nhìn đèn từ các toà nhà cao lớn, cảm nhận từng cơn gió và mọi tiếng ồn xung quanh. trong đó có tiếng con nít cười đùa, tiếng cãi vã của các cặp đôi, còn có tiếng khóc-
BẠN ĐANG ĐỌC
strayteez ☠︎︎ cà phê vô vọng
Fanficchan và hongjoong sẽ vĩnh viễn không có được một buổi gặp mặt để viết nhạc trong yên bình vì bọn trẻ chắc chắn sẽ phá tung tất cả trước khi cả hai gọi được một cốc cà phê. © _fxrnwooh @ wattpad