14.

261 25 19
                                    

Về chuyện năm đó vì sao cả hai lại giận nhau thì Vương Nguyên đã không còn nhớ lý do đó nữa.

Cậu chỉ nhớ sau khi được Kim Vãn bày cách, cậu đã vô cùng ngượng ngùng đi tìm Vương Tuấn Khải mời anh đi xem pháo hoa vào ngày lễ tình nhân với mình. Vương Nguyên còn nhớ như in khoảnh khắc ấy, vẻ mặt cậu lúc ấy thì giả vờ là hỏi cho vui nhưng thật ra những ngón tay được cậu giấu ở trong túi quần đều đã xoắn xuýt hết vào nhau. Chàng trai luôn tự tin như Vương Nguyên giờ đây cũng biết căng thẳng và sợ Vương Tuấn Khải từ chối.

Xấu hổ lắm đó.

Trong đầu cậu khi ấy chỉ nghĩ 'cách nào để làm hòa với anh ấy đây' và cậu thật sự không để ý về ý nghĩa của lời mời đi chơi cùng nhau trong ngày lễ tình nhân đối với người trong độ tuổi thành niên như thế này sẽ mang theo ý gì.

Cho nên sau khi nghe câu 'Ừ' của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đã nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng lại không để ý đến khuôn mặt đang ửng hồng đến kì lạ của Vương Tuấn Khải. Cậu vẫn đang bận hưng phấn mà nhảy nhót như một con thỏ ngốc.

.

.

Ngày lễ tình nhân hôm ấy bọn họ có tiết học, buổi sáng vừa đến trường, lên đến lớp đã thấy từ trên mặt bàn đến tận hộc bàn đều toàn là kẹo chocolate kèm theo thư tình đủ loại.

Đối với Vương Nguyên thấy được những món ăn vặt là mắt liền sáng lên. Còn một vài cậu bạn ở gần đó khi nhìn vào hộc bàn của chính mình đều là trống không rồi nhìn về phía của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt có chút ghen tị. Vương Nguyên phía này lại nghiêng người nhìn vào trong hộc bàn của Vương Tuấn Khải, quả nhiên bên trong chứa đầy quà, anh có lấy quà ra xem nhưng tuyệt nhiên không hề tháo nó ra. Trước khi cất quà trở lại hộc bàn, Vương Tuấn Khải còn liếc nhìn Vương Nguyên trầm giọng nói: "Ăn kẹo ngọt sẽ đau răng."

"..........Em chưa có ăn! Chỉ mới nhìn quà thử thôi à...." Nhớ lại cảnh mình từng phải lăn lộn trên giường vì đau răng, Vương Nguyên liền thấy hoảng sợ.

Vì vậy, không còn cách nào khác ngoài việc đem thư tình và những hộp quà chứa kẹo chocolate cho Vương Tuấn Khải để anh đi trả giúp cậu. Hộp nào có tên và chữ ký của người gửi thì gửi trả lại cho người đó, còn hộp nào không có thì vẫn để nguyên, người gửi quà chắc chắn sẽ tò mò mà đến xem hộp quà của mình đã được người kia cầm đi chưa, nếu thấy quà vẫn còn nguyên thì người gửi tự khắc sẽ biết người kia từ chối lòng tốt này rồi.

May mắn cho Vương Nguyên có lẽ vì nhìn bộ dạng của cậu quá đáng thương, cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng vẫn lặng lẽ nhét cho cậu một hộp quà nhỏ. Hộp quà này không hề cầu kì, không có đính những bông hoa đầy màu sắc, duy nhất chỉ có một hình chú chuột hamster nhỏ được đính ở trên thân hộp màu trắng trông rất xinh.

Trong lớp, giọng nói của cô giáo ở trên bục giảng vẫn đang giảng bài đều đều, phía dưới Vương Nguyên nằm ở trên bàn lén mở gói chocolate ra cho vào trong miệng, hai má phồng lên, đôi mắt long lanh.. Trông rất giống chú chuột hamster.

Vương Nguyên cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải đang ngồi ở bên cạnh chăm chú chép bài, cậu hoàn toàn quên mất việc Vương Tuấn Khải đã sớm đem những hộp chocolate kia trả về hết, làm sao còn hộp nào để cho cậu nữa chứ.

[Trans] [Khải Nguyên] Oan gia [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ