Chân tướng là giả

376 32 2
                                    

Sau khi kết thúc buổi ghi hình, Tôn Diệc Hàng kéo Liên Hoài Vĩ đến một nhà kho cũ gần trường quay, cậu biết nơi này chắc chắn không có camera và cũng ít có người lui tới. Xung quanh không có đèn, chỉ có chút ánh sáng vàng nhạt heo hắt từ cây đèn đường gần đó, làm cho khung cảnh có chút thê lương. Gió lạnh thổi qua làm tung bay mái tóc hai người, họ không thấy rõ mặt nhau, nhưng tiếng hít thở từng đợt truyền vào tai họ. Cuối cùng Tôn Diệc Hàng - người đưa hai người vào cục diện rối rắm này, mở lời trước:

"Sao mấy ngày nay anh lại tránh mặt em?" Đã một tuần hai người không nói chuyện với nhau, cậu thật sự  không thể chịu đựng cái sự lạnh nhạt này thêm nữa.

"Chương trình cũng sắp kết thúc rồi, anh muốn tập luyện cho tốt thôi". Liên Hoài Vĩ cố tìm một lí do.

"Anh đừng có nói dối, rõ ràng là anh đang tránh mặt em". Tôn Diệc Hàng không thể chấp nhận nổi câu trả lời hời hợt này của anh cho tất cả sự lạnh nhạt mấy ngày nay của anh giành cho cậu.

"Rốt cuộc là em đang muốn cái gì? Thời gian của chúng ta bây giờ không còn nhiều nữa. Đây đã là lần thứ 2 anh đến nơi này. Em đừng có trẻ con như vậy được không?". Liên Hoài Vĩ chỉ muốn chấp dứt cuộc nói chuyện gượng gạo này.

"Em trẻ con hay sao? Rõ ràng anh đang cố tránh mặt em. Anh đang muốn cắt đứt quan hệ của chúng ta." 

"Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Không phải chúng ta là đồng nghiệp hay sao?" LIên Hoài Vĩ quay sang chỗ khác, anh không muốn nhìn thẳng vào cậu.

"Liên Hoài Vĩ!" Giọng Tôn Diệc Hàng như muốn quát vào mặt anh nhưng cậu đã cố kiềm chế lại vì sợ lớn tiếng sẽ thu hút người khác đến đây.

"Anh biết em muốn nói gì. Nhưng chúng ta chưa hề xác định mối quan hệ này. Em chỉ đang ngộ nhận nó mà thôi Tôn Diệc Hàng."

Đúng vậy, mối quan hệ của hai người từ khi bắt đầu vẫn chưa được xác định rõ. Rốt cuộc thì nó là thứ tình cảm gì, trong lòng hai người đều rõ. Không nói ra, là tạo một đường lui cho bản thân.

"Là em đang tự ngộ nhận nó sao? Anh một chút tình cảm với em cũng không có hay sao?" Tôn Diệc Hàng còn sợ mình nghe nhầm câu nói của anh.

"Đúng vậy" Liên Hoài Vĩ có chút ngập ngừng. Anh muốn chấp dứt mối quan hệ này với cậu. Không phải là không có tình cảm, mà là anh muốn tốt cho cả hai. 

"Vậy tại sao anh vẫn luôn quan tâm em. Những ngày tháng chúng ta cùng nhau tập luyện, cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm. Anh thật sự không có tình cảm với em sao? "

"Những ngày tháng đó, chẳng qua là anh tìm một người giúp đỡ bản thân tập luyện. Chẳng qua là em trùng hợp xuất hiện. Nếu đổi thành người khác cũng thế mà thôi. "

"Em chẳng qua chỉ là tình cờ bước vào cuộc đời anh thôi hay sao? " Tôn Diệc Hàng cảm thấy cái lí lẽ đó thật nực cười.

"Đúng vậy đó. Chúng ta là đàn ông mà, em muốn chúng ta có thể có thứ tình cảm gì. " Cho dù có, thì ai có thể chấp nhận nó cho chúng ta chứ.

Thế giới của người trưởng thành thì không có chuyện cổ tích.

"..."

Tôn Diệc Hàng thật sự không thể nghe lọt tai những gì mà anh đang nói. Cậu không muốn chấp nhận cái sự thật này.

Nan Diệc Vong Hoài | Oneshot | Our WorldNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ