12. nhiếp đình

54 4 0
                                    


Lúc này Mục Hạc quả thật bị đánh rất thảm, tuy không động đến gân cốt, nhưng toàn thân giống y như trên mặt, xanh một chỗ tím một chỗ, không chỗ nào lành lặn.

Kiếp trước tuy rằng hắn cũng bị đệ tử Đan Đỉnh thành chèn ép, nhưng ít nhất không có ra tay trắng trợn thô bạo như thế này. Có điều, thà rằng gặp phải minh đao minh thương còn hơn giống như kiếp trước, cứ như một đứa ngốc bị người ta chơi chết còn không biết. Vả lại Tạ Tri Vi không hề lừa hắn, cho dù đắc tội với cha con Bạch gia cũng muốn che chở cho hắn.

Nghĩ tới Tạ Tri Vi, cơn cảm động trong lòng Mục Hạc lại trỗi dậy. Lúc này Tạ Tri Vi đang ngồi trước giường, hai tên tiểu đạo đồng một tên bưng chậu nước ra ngoài, một tên thu dọn đồ vật linh tinh ở trên bàn.

Tạ Tri Vi nói với hai người bọn họ: "A Dao A Viễn, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này hết chuyện cần làm rồi."

Tiểu đạo đồng lên tiếng, cung kính đi ra ngoài.

Mục Hạc cảm thấy được, đây là Tạ Tri Vi cố ý bảo người khác lui ra, đợi cánh cửa vừa đóng, liền ngoan ngoãn hỏi: "Sư tôn có gì dạy bảo đối với đệ tử sao?" Một bên nói, một bên đỡ giường muốn ngồi dậy.

Tạ Tri Vi duỗi tay ấn hắn trở về, khẽ mỉm cười: "Ngươi ngược lại thông minh."

Tuy chỉ là đầu ngón tay chạm trên bờ vai, không biết vì sao, một cử động kia cũng khiến bờ vai Mục Hạc trở nên ấm áp.

Một đường từ ngoài thành trở về, ý thức của hắn mơ hồ không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ, mỗi khi ngự kiếm Tạ Tri Vi vẫn luôn luôn túm chặt hắn. Tức thì những nơi từng bị Tạ Tri Vi đụng chạm qua, hắn đều cảm thấy có chút khác thường.

Tạ Tri Vi lại dùng ngón tay điểm điểm lên trán hắn: "Mặt sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ là bị cảm?" Hỏng rồi hỏng rồi, nam chính không thể ngay trong lúc này xảy ra sự cố. Cái phó bản Huyền Vân Kiếm Phái kia còn chưa đánh, ngươi tỉnh táo chút đi!

Mục Hạc toàn thân chấn động, sắc mặt càng đỏ hơn, ngoài miệng không tự chủ nói: "Dường như......" Tuy không biết vì sao bản thân lại bứt rứt đến trên mặt nóng lên, nhưng dáng vẻ sư tôn hỏi han ân cần khiến hắn đặc biệt yêu thích. Nếu thật sự bị cảm mạo, chẳng phải là sư tôn đối với hắn sẽ càng......

Tạ Tri Vi thở dài: "Vốn định đem điển tịch tu luyện truyền cho ngươi, nếu đã như vậy, đợi ngày khác lại nói."

Mục Hạc vừa nghe lập tức ngồi dậy, đau đến hít một ngụm khí lạnh. Trông thấy Tạ Tri Vi trong nháy mắt quan tâm, hắn vội nói: "Đệ tử định nói là, dường như cũng không nghiêm trọng, sư tôn người xem đi, đệ tử có thể ngồi dậy được. Còn nữa, tu luyện quan trọng hơn, đệ tử tuyệt sẽ không vì chút vết thương nhỏ mà chậm trễ."

Không hổ là nam chính, vì báo thù, cho dù bị đánh gần chết cũng không quên nâng cao năng lực của chính mình.

Tạ Tri Vi vui mừng gật đầu, lấy từ trong tay áo ra hai quyển trục.

Bản tâm pháp này đã bị Tạ Tri Vi hàng thật chia làm hai phần trên dưới, nhìn như hai bản độc lập kỳ thật hỗ trợ lẫn nhau. Kiếp trước Bạch Dự đoạt đi một bản chính là phần trên, mà Mục Hạc có được chính là phần dưới. Hiện tại Tạ Tri Vi vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp đem trên dưới hai phần tất cả đều đưa cho hắn.

Đáng thương vi sư chết quá sớmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ