Phục vụ bàn liên tiếp mang đồ ăn lên. Ngoài món chính là beefsteak, còn có tôm hùm sốt phô mai, cá tuyết nướng giấy bạc, pizza hải sản, salad gà tây, tráng miệng với pudding sữa tươi và bánh ngọt Black Forest. Vì Tiêu Uyển Thanh lái xe nên Lâm Tiễn không gọi rượu vang, hai nàng chỉ dùng chung một bình trà trái cây đặc chế.
Bầu không khí mạc danh nặng nề, Lâm Tiễn vẫn còn chìm đắm trong cảm giác mất mát lúc nãy, không buồn nói năng. Nàng cầm dao, rệu rạo đánh vật với đồ ăn trên đĩa. Một hồi lâu, giọng nói ôn nhuận dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh phá vỡ trầm mặc: "Tiễn Tiễn..."
Lâm Tiễn ngừng tay, ngước mắt lên nghi hoặc nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, vẻ cay đắng thất lạc khi nãy phảng phất chỉ còn là ảo ảnh, giờ phút này, cô lại là Tiêu a di bình thản mê người của Lâm Tiễn. Đôi mắt Tiêu Uyển Thanh dịu dàng nhìn lướt qua đĩa của Lâm Tiễn, lặng lẽ đẩy phần beefsteak đã cẩn thận cắt thành miếng nhỏ đến trước mặt nàng, ấm giọng nói: "Chúng ta đổi một chút a?"
Lâm Tiễn hơi giật mình, nhìn nét mặt tươi cười ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, nặng nề trong lòng bỗng bốc hơi hơn phân nửa. Trên môi nàng đã lấy lại chút nhợt nhạt ý cười, nhưng vẫn khách khí chối từ: "Không cần đâu, dì Tiêu, con tự làm được mà."
Tiêu Uyển Thanh không nói gì, khẽ vươn người đem phần ăn của Lâm Tiễn kéo về phía mình, trêu ghẹo nói: "Dì biết. Nhưng dì thấy con ngồi cắt steak chẳng cao hứng chút nào." Nói rồi, cô ngước mắt, nửa thật nửa đùa hỏi Lâm Tiễn: "Như thế nào? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Từ lúc đồ ăn mang lên con đã bĩu môi, sắp cong thành móc câu rồi kìa."
Mặt Lâm Tiễn lập tức bừng đỏ. Biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa, dì Tiêu vẫn còn dụng tâm mà để ý tới tâm trạng của nàng sao?
Trong lòng Lâm Tiễn lúc này, ngọt đắng đan xen. Nàng cúi đầu, xấu hổ phủ nhận: "Con không có..."
Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cắt miếng thịt, nghe thấy vậy khẽ cao giọng, thanh âm có chút kéo dài, mang theo ý cười đầy nghi hoặc khiến lòng người tê dại: "Ồ?" Cô dĩ nhiên là không chút tin tưởng lời phủ nhận yếu ớt của Lâm Tiễn.
Cô buông dao xuống, chớp đôi mắt trong veo trêu ghẹo nàng: "Có phải là do dì không tặng con quả táo không?" Cô trầm ngâm một chút rồi tiếp lời: "Dì nghe nói, năm nay có trào lưu tặng quả táo đêm Giáng Sinh thì phải?"
Lần này, năng lực phủ nhận của Lâm Tiễn đã nạp đủ, nàng chém đinh chặt sắt: "Con mới không thèm ấu trĩ như vậy!"
Tiêu Uyển Thanh phì cười, liêu thanh dỗ dành tiểu hài tử: "Được rồi, được rồi. Con đừng tức giận, con không có."
Dỗ dành cho có lệ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn trở nên hùng hổ, vừa định mở miệng ra phân bua, liền thấy Tiêu Uyển Thanh dùng khăn ướt lau tay, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đẩy đến trước mặt nàng. Cô khẽ cong mi, nhẹ nhàng nói: "Là dì ấu trĩ nha.""Mở ra nhìn xem, có thích quả táo nhỏ này không?" Đôi mắt cô ngập tràn ôn nhu, phảng phất còn lấp lánh tựa ánh sao.
Lâm Tiễn nhìn cô, trái tim bỗng đập lỡ một nhịp.
Con người này, sao lại có thể như vậy! Tại sao có thể khiến nàng chật vật đến khổ sở, rồi ngay sau đó, lại làm cho nàng vui vẻ đến nghẹn ngào...
Khoé môi Lâm Tiễn không nhịn được vẽ thành một đường cong. Nàng đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhung ra. Lặng lẽ nằm trong hộp là một đôi bông tai bạch kim chạm khắc hình quả táo. Dưới ánh đèn rọi chiếu, đôi bông tai tinh xảo lấp lánh sáng bừng khiến lòng người say đắm.
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Tiễn lúc này, so với đôi bông tai lại càng rạng rỡ hơn gấp bội. Nàng ngước đôi mắt ngập tràn kinh hỉ nhìn Tiêu Uyển Thanh, khẽ thốt lên: "Đáng yêu quá!"
Tiêu Uyển Thanh thấy Lâm Tiễn thích thú, chân mày khoé mắt cũng lây nhiễm cảm giác thoải mái vui mừng, cô một tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt thanh tú của Lâm Tiễn, từ tận đáy lòng cảm thán: "Nhưng vẫn không đáng yêu bằng con, Tiễn Tiễn."
Lâm Tiễn cẩn thận cầm lên một chiếc bông tai, nửa thẹn nửa mừng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì giúp con đeo được không?"
Tiêu Uyển Thanh khẽ gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống: "Uhm."
Bàn tay mang theo chút lạnh buốt của Tiêu Uyển Thanh phủ lên vành tai tinh tế mượt mà của Lâm Tiễn, cô cúi đầu, chăm chú đeo quả táo bạc lên cho nàng. Hơi thở ấm nóng của cô xa gần phả đến, làm chóp tai nhỏ của Lâm Tiễn càng lúc càng đỏ bừng.
Lâm Tiễn lén lút ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Uyển Thanh kề bên, hai tay bất giác nắm chặt áo khoác, trái tim đập trong lồng ngực cơ hồ muốn phát điên...
Lâm Tiễn thậm chí còn sợ, Tiêu Uyển Thanh liệu có phát hiện được trái tim mình bất thường như muốn lao ra khỏi lồng ngực, có nghe thấy được tiếng tim mình đập mãnh liệt như sấm nổ, như trống dồn không?
Cũng may, Tiêu Uyển Thanh không phát hiện điểm bất thường, đeo bông tai lên cho nàng xong liền chậm rãi rời đi.
Cô nghiêm túc đánh giá Lâm Tiễn một hồi rồi tự cảm thấy mỹ mãn, hài lòng tán dương: "Thật xinh đẹp."
Sóng nước trong đôi mắt Lâm Tiễn lay động, nàng cắn môi, buồn bã nói: "Nhưng mà con không có chuẩn bị lễ vật cho dì."
Tiêu Uyển Thanh xoa đầu nàng, phản bác: "Con quên rồi sao? Con dẫn dì đi xem tuyết a."
Lâm Tiễn nhào vào lồng ngực Tiêu Uyển Thanh, vùi đầu vào cần cổ cô, thấp giọng nói: "Lần này không tính. Dì Tiêu, lần sau chúng ta đi xem tuyết thật đi, dì chờ con đền cho dì có được không?"
Tiêu Uyển Thanh cưng chiều vỗ lưng Lâm Tiễn, đưa cằm nhẹ nhàng cọ lên trán nàng, dịu giọng đáp ứng: "Được, dì chờ con."
Khổ sở cùng thất lạc khi nãy sớm đã tan thành bọt nước. Lâm Tiễn tựa vào thân thể ấm áp của Tiêu Uyển Thanh, cảm thụ được nhịp tim đập trầm ổn lại có chút mạnh mẽ, mơ hồ không rõ là của nàng hay từ Tiêu Uyển Thanh truyền đến, rồi nhẹ nhàng khép mắt...
Nàng đưa tay vào túi áo, đem bản nhạc vò nát từng chút từng chút vuốt phẳng lại...
Vẫn là, nàng còn có rất nhiều thời gian. Vẫn là, nàng còn có rất nhiều cơ hội...
Dù sao, so với quãng đời ngắn ngủi nàng đã bỏ lỡ, nàng sắp có được, chính là tương lai dài đằng đẵng phía trước cùng Tiêu Uyển Thanh...
Nàng bật cười, Lâm Tiễn, không có tiền đồ! Ngươi thật là dễ dụ.
Nhưng rồi, nàng lại nhịn không được, nép vào lòng Tiêu Uyển Thanh trộm cười.
Nàng, là cam tâm tình nguyện, là vui vẻ chấp nhận, làm một kẻ không có tiền đồ.
Lúc về nhà, tâm tình Lâm Tiễn vô cùng tốt, cả chặng đường vui vẻ ngâm nga theo bản nhạc Tiêu Uyển Thanh bật trên xe. Gần về đến nhà, như nhớ đến điều gì, nàng bỗng dưng quay sang hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, Tết Dương Lịch dì có kế hoạch gì chưa?" Kỳ nghỉ lần này, Chu Thấm hỏi nàng có về nhà không? Nàng nói muốn lưu lại bồi Tiêu Uyển Thanh ăn tất niên. Chu Thấm không phản đối, bà chỉ có chút lo lắng Lâm Tiễn làm ảnh hưởng đến lịch riêng của Tiêu Uyển Thanh, nên dặn nàng hỏi qua một chút Tiêu Uyển Thanh có lịch trình riêng, hoặc là cơ quan có tổ chức họp mặt hàng năm không?
Tiêu Uyển Thanh mắt nhìn thẳng, chậm rãi đánh xe vào chung cư, không nghĩ ngợi nhiều trả lời: "Dì có hẹn cùng dì Ôn của con, ngày 31/12 đi Vạn Tuyền sơn trang tắm nước nóng, thuận tiện ở lại đó ăn tất niên. Ôn Đồng nói dịp đó sẽ có đại hội pháo hoa."
Còi báo động trong lòng Lâm Tiễn réo inh ỏi. Suối nước nóng? Vậy là phải mặc áo tắm sao? Aaa, còn có pháo hoa? Ôn Đồng, nàng muốn làm gì?
Ngày 31 tháng 12? Trong đầu Lâm Tiễn bỗng lóe lên điều gì, nàng trấn tĩnh một chút rồi bình thản hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Nhưng ngày đó hình như không tiện lắm cho dì? Liệu có sao không?"
Theo Lâm Tiễn tỉ mỉ quan sát, ngày của Tiêu Uyển Thanh không đi theo chu trình một tháng, mà thường sẽ lệch về sau một tuần. Tháng 12 này, vào khoảng ngày 31 cô sẽ bắt đầu tới kỳ. Ngâm suối nước nóng, không biết có thuận tiện không?
Tiêu Uyển Thanh ngơ ngác một chút, nghi ngờ nhìn Lâm Tiễn: "Không tiện lắm chỗ nào?" Cô quay đầu suy tư, chậm rãi đưa xe vào bãi đỗ. Xe vừa tắt máy, Tiêu Uyển Thanh mới sực hiểu Lâm Tiễn đang muốn nói gì.
Chẳng trách, vào đúng những ngày kia, nàng luôn tranh giành không cho cô rửa chén đụng nước. Vào đúng những ngày kia, nàng cũng luôn pha nước đường đỏ, lấy bao ủ ấm đem đến cho cô.
Lòng Tiêu Uyển Thanh giống như bị đánh trúng, chóp mũi cay cay. Cô nhìn Lâm Tiễn, ánh mắt như dòng suối trong suốt dịu dàng: "Lâm Tiễn, con đối với ai cũng đều cẩn thận như vậy sao?"
Lâm Tiễn ngẩng đầu nhìn cô, như đột nhiên nghĩ ra điều gì, đôi mắt nàng ngập tràn ấm áp. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi Tiêu Uyển Thanh, cười cười: "Dì thấy con rảnh lắm sao?"
Bàn tay nàng mang theo dòng điện khiến người ta không khỏi phát run, theo động tác lướt qua cánh mũi, tê tê dại dại một đường chạy thẳng vào tim Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh có chút mất tự nhiên, di dời tầm mắt, nhẹ giọng giận dỗi: "Không biết lớn nhỏ."
Lâm Tiễn không để bụng, cười hì hì hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, con đi với hai dì có được không?" Thanh âm nàng như trẻ nhỏ hiếu kỳ: "Trong thành phố cấm đốt pháo, mấy năm rồi con chưa được nhìn thấy pháo hoa."
Tiêu Uyển Thanh nhìn vô lăng, có chút thất thần. Một hồi sau, cô nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng: "Được, để dì nói qua với Ôn Đồng một chút. Càng đông càng vui, chắc nàng ấy cũng không phản đối."
Lâm Tiễn mừng rỡ ôm chặt cánh tay Tiêu Uyển Thanh, hưng phấn nói: "Dì Tiêu, dì thật tốt."
Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh trầm lắng nhìn Lâm Tiễn, gượng ép mỉm cười, mở cửa xe: "Chúng ta về nhà thôi."
***
Nửa đêm về sáng, có lẽ do buổi tối uống quá nhiều trà, Lâm Tiễn giật mình thức giấc. Trong bóng đêm, nàng lần mò tìm đường đi vệ sinh, ra đến cửa liền vô thức ngoái đầu nhìn cửa phòng Tiêu Uyển Thanh ở phía xa. Cửa phòng một mảnh tối đen, không có ánh sáng truyền đến. Nàng sợ đánh thức Tiêu Uyển Thanh, cố ý thả bước chân đi thật nhẹ. Mơ mơ màng màng đi vệ sinh xong, đến lúc trở về phòng, Lâm Tiễn lại lăn lộn ngủ không được, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Không biết có phải do bữa tối ăn quá mặn không nữa. Lâm Tiễn chán nản ngồi dậy, nàng thuận tay kéo kín áo ngủ, rời giường tiến đến phòng khách rót nước uống.
Vừa mới đi đến phòng khách, cầm lấy ly chuẩn bị rót nước, dư quang vô tình quét ngang ban công. Hình như có chút ánh lửa lốm đốm cùng một bóng đen chập chờn ngoài cửa.
Dù Lâm Tiễn vốn to gan lớn mật, cũng không tự chủ được giật mình một cái, sợ đến tỉnh cả ngủ.
Hai tay nàng nắm chặt ly nước, đánh liều đi lại gần ban công. Nhờ ánh trăng nhàn nhạt chiếu soi, một lúc sau nàng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh đơn bạc đang nghiêng người dựa vào ban công, sau lưng mái tóc xõa tung như dòng suối, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc còn cháy dở lập lòe kia... dường như là Tiêu Uyển Thanh.
Lâm Tiễn nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay Tiêu Uyển Thanh, hai tay dần nới lỏng lực đạo, môi mím thành một đường thẳng.
Phỏng đoán bấy lâu nay của nàng, rút cuộc cũng đã tỏ tường.
Nàng chậm rãi đến gần ban công, nhìn thấy trên chiếc bàn trà nhỏ vương vãi lung tung vài lon bia rỗng, còn có một chai rượu Whiskey cạn hơn phân nửa cùng một ly rượu rót đầy.
Đôi môi Lâm Tiễn càng cắn chặt hơn.
Tiêu Uyển Thanh uống đến lục phủ ngũ tạng tê liệt, giác quan không còn nhạy bén, phản ứng trở nên chậm chạp rất nhiều. Lâm Tiễn bước qua cửa ban công rồi, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra có người đến. Hoàn toàn theo bản năng, cô như tiểu hài tử bị người lớn phát hiện ra làm việc sai quấy, hốt hoảng đem điếu thuốc nhỏ trong tay còn đang cháy dở dụi tắt, sau đó luống cuống nhìn Lâm Tiễn, ngập ngừng gọi tên nàng: "Tiễn Tiễn..."
Cô chỉ mặc trên người chiếc váy ngủ mỏng, đến áo khoác cũng không thèm mang, ở dưới sương đêm lạnh đến phát run. Đôi mắt vẫn luôn trong trẻo, giờ phút này kéo một màng sương, mang theo một chút u buồn, còn có một phần hoảng hốt. Cô nhìn Lâm Tiễn, khuôn mặt tú lệ dịu dàng, men say mông lung, cắn môi nhu thuận, mạc danh có chút uất ức nghẹn ngào.
Lâm Tiễn bỗng cảm thấy, trái tim độn độn đau.
Nàng đến gần Tiêu Uyển Thanh, cởi nút áo ngủ của mình, không chút do dự đem Tiêu Uyển Thanh một thân buốt lạnh ôm chặt vào lồng ngực. Nàng dùng gò má ấm áp của mình, nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Uyển Thanh, ở bên tai cô dịu dàng nói: "Lò sưởi nhỏ giúp dì ủ ấm, ủ ấm, có được không?"
Nàng cảm nhận được thân người lạnh cứng trong lồng ngực nàng tựa hồ theo nhiệt độ truyền đến mà trở nên mềm nhũn, hoàn toàn thả lỏng nép vào người nàng.
Một hồi sau, Lâm Tiễn nghe thấy thanh âm khàn khàn vô lực của Tiêu Uyển Thanh vang bên tai: "Đêm Giáng Sinh bảy năm trước, nàng chia tay dì, dì không giữ nàng lại. Khi đó nàng nói, sinh con xong đem giao phó cho cha mẹ, rồi sẽ trở lại tìm dì, dì cũng không tin. Có phải là dì rất thông minh không?" Giọng nói cô gượng gạo, tựa như đứa trẻ tìm kiếm sự khích lệ của người lớn.
Lâm Tiễn cảm nhận được trên mặt nàng, có một dòng nước buốt lạnh chậm rãi chảy xuống.
Nàng ôm Tiêu Uyển Thanh, trầm mặc một lúc rồi dịu dàng hỏi cô: "Dì Tiêu, trời lạnh quá. Con mang dì về phòng có được không?"
Tiêu Uyển Thanh vùi đầu lên vai nàng, không nói gì.
Lâm Tiễn cúi người ngồi xuống, một tay ôm eo Tiêu Uyển Thanh, một tay nâng chân cô, dễ dàng hơn so với tưởng tượng mà bế Tiêu Uyển Thanh lên. Trái tim Lâm Tiễn, bỗng chốc ngạnh ngạnh đau.
So với tưởng tượng của nàng, Tiêu Uyển Thanh lại gầy gò đến vậy...
Tiêu Uyển Thanh bỗng được nhấc bổng lên, vô thức ôm lấy cổ Lâm Tiễn, đôi mắt còn ngân ngấn ướt có chút hoảng hốt như thỏ con, kinh ngạc nhìn nàng. Lâm Tiễn điều chỉnh lại tư thế, từng bước vững vàng bế cô đi vào. Nàng nhẹ giọng, tựa như dỗ dành tiểu hài tử, vỗ về Tiêu Uyển Thanh: "Sức của con rất lớn, dì đừng sợ. Dì ôm sát con một chút có được không?"
Tiêu Uyển Thanh đôi mắt như nước nhìn Lâm Tiễn, lặng im một giây, rồi lại dùng sức ôm chặt cổ nàng, mềm giọng đáp ứng: "Được."
Lâm Tiễn ôm lấy người trong lòng, cảm giác dường như đang ôm trọn cả thế giới. Cảm giác này, chậm rãi lại chân thật khiến mũi nàng phát cay. Giờ phút này, trong lồng ngực nàng, không phải là Tiêu a di tỷ muội tốt của mẹ nàng Chu Thấm, cũng không phải Tiêu chủ biên dày dạn phong sương. Mà chỉ là Tiêu Uyển Thanh, là nữ nhân Lâm Tiễn muốn cả đời ôm chặt trong lòng, cả đời dụng tâm che chở.
Lúc với tay mở cửa phòng Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn mới phát hiện cửa chỉ khép hờ. Nàng dùng chân khẽ đẩy cửa phòng, đem Tiêu Uyển Thanh vững vàng đặt lên giường, rồi cẩn thận giúp cô đắp kín chăn.
Tiêu Uyển Thanh trước sau nhu hòa nhìn nàng.
Cổ họng Lâm Tiễn bỗng nhúc nhích, nàng đứng chần chờ ở bên giường một lúc rồi quyết định định cởi giày và áo ngủ, chui vào trong chăn Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô.
Tiêu Uyển Thanh nghiêng đầu, đôi mắt ẩm ướt như sương vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Lâm Tiễn mấp máy môi, như tiểu thê tử lải nhải dặn dò người yêu: "Về sau, không uống nhiều rượu như vậy có được không?"
Tiêu Uyển Thanh ngoan ngoãn đáp ứng nàng: "Được."
Lâm Tiễn nhíu mày, tiếp lời: "Vậy về sau, không hút thuốc lá nữa có được không?"
Tiêu Uyển Thanh hít mũi một cái, khẽ nói: "Được."
Lâm Tiễn tâm vốn quật cường giờ phút này trở nên mềm nhũn. Nàng cắn răng, bàn tay đặt trêи hông Tiêu Uyển Thanh có chút nắm lại, được một tấc lại muốn tiến một thước, thăm dò: "Vậy... về sau không yêu nàng ta nữa, có được không?"
Nàng sốt ruột nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy đôi mắt cô có chút khép lại. Một hồi lâu, nàng lại nghe Tiêu Uyển Thanh thấp giọng trả lời: "Dì đã sớm không còn yêu nàng."
Giọng nói của cô dồn nén ấm ức bấy lâu nay: "Dì chỉ là không cam lòng..." Có dòng nước mắt lóng lánh từ đôi mắt khép hờ kia chậm rãi trượt xuống.
Lâm Tiễn đau lòng, nâng tay lên muốn giúp cô lau nước mắt. Tiêu Uyển Thanh lại đột nhiên cắn môi, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt ẩm ướt trong trẻo lại lạnh lùng, ngập ngừng khẽ hỏi: "Lâm Tiễn, chúng ta có phải đã quá gần gũi rồi không?"
Cánh tay Lâm Tiễn cứng đờ, trong lòng đột ngột phát run. Tiêu a di, không phải đã say rồi sao?
May mà một giây sau, Tiêu Uyển Thanh lại rũ mắt, thấp giọng nỉ non: "Lâm Tiễn, con không nên đối xử tốt với dì như vậy, cũng không nên quá gần gũi với dì."
"Rồi một ngày, con cũng sẽ bỏ đi..."
"Chỉ còn lại một mình dì..."
"Con xin lỗi, mẹ, con xin lỗi..."
Nước mắt trong suốt chậm rãi thấm ướt gối. Tiêu Uyển Thanh co ro rúc vào lòng, nức nở khóc không thành tiếng.
Trong lòng Lâm Tiễn chua xót khó nhịn, theo từng câu từng lời nghẹn ngào của Tiêu Uyển Thanh, cũng đỏ bừng hốc mắt. Hai tay nàng ôm chặt thân thể phong phanh của Tiêu Uyển Thanh, bên tai cô dịu dàng hứa hẹn: "Con sẽ không rời đi. Con mãi mãi cũng sẽ không rời đi."
Nàng sờ lên sợi tóc ướt đẫm nước mắt của Tiêu Uyển Thanh, đưa tay vuốt ve đôi mắt cô, ấm giọng dỗ dành: "Ngủ đi, con hát cho dì bài ca Giáng Sinh có được không?"
"Dashing through the snow, in a one-horse open sleigh... oh, jingle bells, jingle bells, jingle all the way..."
Không biết hát bao lâu, thanh âm của nàng theo thời gian dần nhỏ xuống, cho đến cuối cùng không còn nghe thấy được.
Trong đêm tối, nàng trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên đối mặt với hư không, thấp giọng run rẩy hỏi: "Tiêu a di, dì thích con, có được không?"
Người bên cạnh, trầm mặc không đáp lời.
Lâm Tiễn nghiêng đầu, dời đi bàn tay, nhìn thấy người trong lòng đã khép chặt đôi mắt, hô hấp trầm ổn, bình yên chìm vào giấc ngủ. Đôi hàng mi cong vuốt tinh tế vẫn còn lấp lánh giọt nước mắt.
Lâm Tiễn ngắm nhìn cô thật lâu, đáy mắt nhu tình như nước.
Một hồi lâu, nàng đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên mi Tiêu Uyển Thanh, thấp giọng lưu luyến: "Ngủ ngon, tiểu khóc bao."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ui, Jane đang đi công tác dài ngày, hôm nay tranh thủ ngồi chờ máy bay edit nốt chương này. Edit xong, ngồi ở sân bay, mắt mũi đỏ hoe.
【Tác giả có lời muốn nói】
Ta tưởng trộm hôn một cái Tiêu a di, che mặt.
Hôm nay tưởng cảm tạ một chút tưới dinh dưỡng dịch tiểu khả ái nhóm, kết quả danh sách không có sửa sang lại xong. Nhìn Mãn Mãn dinh dưỡng dịch, cảm động, cám ơn tiểu khả ái nhóm, moah moah.
Ngủ ngon ~
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit-Hoàn] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên
Ficción GeneralTác phẩm: Dư Sinh Vi Kỳ Tác giả: Mẫn Nhiên Editor: Yu Bi (nghienhao) Thể loại: hoa quý vũ quý Nhân vật chính: Lâm Tiễn & Tiêu Uyển Thanh.