"Chúng ta có phải quá vội vàng rồi không? Nếu em mệt, vậy dừng lại một chút cũng được."
Seungwan bật khóc, nước mắt đã thấm ướt gối khi đọc được tin nhắn Joohyun gữi đến. Bởi vì muốn lờ đi Joohyun mà chỉ đọc tin nhắn trên thông báo đẩy của màn hình.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi chị.
Tay vẫn cầm chặt điện thoại. Nhìn vào dòng tin nhắn Joohyun gữi đến mà tim cứ nhói lên. Lo lắng không biết chị ấy có khóc không? Có ăn cơm và ngủ đủ giấc không? Seungwan không thể ở cạnh nhắc nhở chăm sóc được nữa. Giờ thì đến cằn nhằn Joohyun cũng không thể. Seungwan đóng chặt cửa phòng không quan tâm bên ngoài. Seulgi và Sooyoung cũng hết cách, đành để Seungwan được yên tĩnh một mình.
...
Joohyun lại lao vào làm việc, bởi chỉ có làm việc thì mới không có thời gian để suy nghĩ, mới có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi khi một mình. Joohyun đã từng như thế, và từ giờ sẽ lại như thế.
Suốt mấy ngày tiếp theo Joohyun vùi đầu vào công việc, chỉ còn một vài ngày nữa thì cuộc họp cổ đông của tập đoàn BH sẽ diễn ra. Vì vậy mà Joohyun có nhiều việc để làm, Joohyun cũng không tuyển trợ lý mới, cô không muốn ai thay thế Seungwan cả, Seungwan vẫn là người Joohyun vừa ý nhất.
Mỗi ngày đều giống nhau, Joohyun trở về nhà sau khi đã vắt cạn sức lực của mình, ngã người lên giường rồi nhìn chầm chầm trần nhà. Joohyun bắt đầu khoảng thời gian nhớ đến Seungwan, nhớ cảm giác được Seungwan ôm lấy và ngủ ngon trong vòng tay của Seungwan.
Joohyun bước xuống bếp mở tủ lạnh ra lại nhìn thấy mấy thanh socola còn đặt ngay ngắn bên trong tủ. Cô nhớ những lúc Seungwan lấy từ trong túi áo ra thanh socola đưa cho mình. Cũng vì hai thanh socola hôm đó ở Thuỵ Sĩ đã khiến Joohyun bận tâm rất nhiều về Seungwan.
Mọi thứ xung quanh Joohyun bây giờ đều lưu dấu hình bóng của Seungwan. Joohyun từng nói, bởi vì Seungwan rất có ý nghĩa với chị, bởi vì rất có ý nghĩa nên khi không còn ở cạnh khiến Joohyun cảm giác mất mác và khổ sở.
Joohyun thở dài đập một quả trứng cho vào chảo chiên. Đột nhiên nhớ lại đoạn nói chuyện trước đó với Seungwan.
Hôm trước, trở về nhà sau khi gặp Bae Jihoon, Seungwan như bình thường gọi điện thoại cho Joohyun. Chuông điện thoại reo được hai tiếng, Joohyun vừa cầm khăn lâu khô mái tóc còn ướt vừa ấn trả lời.
"Chị về nhà chưa?" Seungwan nhỏ giọng.
"Về rồi."
"Đột nhiên em thấy nhớ chị."
"Sến quá đi!"
"Chị thì sao? Hẳn là không rồi!"
"Vừa nãy thì không! Nhưng nghe được giọng em thì bắt đầu nhớ rồi."
"Em yêu chị, Joohyun."
Joohyun nghe được thì liền mỉm cười, nhưng mãi tập trung vào việc bật bếp lên.
"Sao vậy? Im lặng thế."
"Sao? Chứ chị nên nói gì?"
"Câu 'Em yêu chị' nghe như một câu bình thường nhưng cũng có nghĩa là một câu hỏi đấy! Ý là đang hỏi chị có yêu em không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Wenrene] | The Cure
أدب الهواة"...bởi vì em rất có ý nghĩa với chị." _____________________ Wenrene fanfic Do not reup!