Tháng ba cuối xuân, hoa nở đầy cây, tiếng chim oanh ríu rít Trường An.
Sắc trời dần chuyển, hừng đông dần biến mất, lầu canh trên cổng chính hoàng thành nguy nga chót vót vang lên tiếng trống báo sáng đầu tiên, các lầu canh đầu phố lần lượt cộng hưởng, âm thanh rền vang lan tỏa ngang dọc qua hơn trăm tòa phường thành sắp xếp chỉnh tề, đánh thức đế đô hùng vĩ đang ngủ.
Giờ giới nghiêm đã hết, cửa phường mở rộng, trên đường phố vắng lạnh rất nhanh ngập tiếng người hỗn tạp, xe bò xe ngựa từ từng tòa đại viện được bảo vệ nghiêm mật phóng ra, hòa vào dòng người đông đúc chen nhau trên đường Chu Tước.
Ráng mây tía nơi chân trời dần tản, tia nắng sớm vàng óng ánh phá vỡ tầng mây nghiêng chiếu, hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà tắm trong ánh nắng chói chang rực rỡ, cảnh tượng thật yên bình trù phú.
Trong cung Thái Cực, thị nữ bưng chậu đồng mạ vàng và hoa tươi hái trước khi mặt trời mọc đi qua dãy hành lang.
Mép váy tươi sáng phết qua mặt đất màu gạch mới được tu chỉnh không lâu, phát ra tiếng sột soạt nhẹ như mưa phùn.
Xuân Như xốc màn, bước vào phòng đặt chậu đồng xuống. Đổi một thanh hương trong lư hương vừa hết, bỗng từ sau tấm bình phong sơn mài khảm nạm các đại nhân vật của núi sông vọng ra vài tiếng rên đau đớn.
"Anh... anh à..."
Xuân Như chuyển bước qua bình phong, vén màn lụa, đưa mắt nhìn mặt Thất công chúa, chau mày.
"Công chúa?"
Cô vắt khăn lau mặt cho Thất công chúa Lý Dao Anh, nhẹ gọi tên nàng.
Thất công chúa vốn mảnh mai, thường xuyên gặp ác mộng, đã mời không ít đại phu đến chẩn trị nhưng chưa thấy tốt hơn, bọn thị nữ nhìn đã quen.
Nghe tiếng Xuân Như nhẹ nhàng gọi, Lý Dao Anh choàng tỉnh từ ác mộng. Nước mắt nhỏ xuống từ hàng mi thắm, thuận lăn xuống má.
Xuân Như đau lòng hỏi: "Người lại thấy ác mộng ạ? Có phải vì đêm qua dự đại yến trong cung mệt quá không?"
Đôi mắt Lý Dao Anh đẫm lệ mông lung, nhìn bóng nắng loang lổ từ sân trước xuyên qua tấm bình phong rọi khắp phòng, run rẩy hồi lâu.
Cảnh trước mắt là tẩm điện tráng lệ, không phải chiến trường địa ngục nhân gian. Cảnh tượng máu chảy thành sông, thây bay tứ tung đáng sợ trong giấc mơ dần dần mờ nhạt đi.
Lý Dao Anh từ từ tỉnh táo lại, cười cười, tiện tay quệt cặp mắt ướt sũng, đứng dậy rửa mặt.
Ác mộng thôi.
Xuân Như cầm lấy cây lược vàng chạm Già Lăng tần già* chải tóc cho nàng, cười nói: "Bệ hạ và Tần Vương đã thắng một trận lớn, hịch tin chiến thắng truyền khắp nơi, chẳng bao lâu nữa Tần Vương có thể khải hoàn rồi ạ."
*Già Lăng tần già ( tiếng Phạn: कलविङ्क, IAST: Kalaviṅka ), dịch ý "Diệu âm điểu", "Hảo thanh điểu", hay "Ca la tần già điểu", là một sinh vật trong truyền thuyết Phật giáo, đầu người thân chim, đuôi rất dài, trong kinh Phật nói tiếng của nó rất hay, có thể niệm kinh Phật.
DU LIEST GERADE
Minh nguyệt thiên lý
RomansaDao Anh xuyên vào một quyển sách. Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh nàng là nam chính cuối cùng thống nhất Trung Nguyên. Là em gái của nam chính, Dao Anh chuẩn bị yên lòng nằm duỗi. Ai ngờ phát...