Kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường đã nhích đến con số sáu. Bên ngoài khung cửa sổ, bầu trời rộng lớn như càng thêm xanh, sâu thẳm và trải dài đến tận cùng của tầm mắt. Dưới một sắc lam thuần khiết, dải mây mỏng như lá lười biếng vắt ngang, hệt như một kẻ lãng du tùy ý dạo chơi qua những miền đất xa lạ. Từng giọt nắng vàng óng màu mật ong len lỏi qua cánh cửa khép hờ, rơi xuống chiếc bình nhỏ đầy ắp những cánh hoa cúc vừa bung nở, đánh thức người con gái còn đang lạc vào cõi mơ miên man xa tắp.
Mở mắt chào đón ngày mới bằng một cái ngáp thật dài, Uzumaki Kushina vươn vai, từ từ ngồi dậy, lười biếng rời khỏi giường. Mang đôi mắt vẫn còn đang đình công trước ánh sáng của Thái Dương, cô gái Yêu Hồ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, thong thả rời khỏi nhà. Hai bên đường là những hàng cây Phong lá ngả vàng ươm, từng chiếc lá khô rơi xuống đượm vị của ngày thu êm đềm, khiến Kushina bất giác nở một nụ cười thật thoải mái. Mùa thu với không khí se lạnh buổi sớm luôn khiến thiếu nữ Yêu Hồ nhớ về lần đầu mình đặt chân đến vùng đất Konoha dễ mến này. Bảy năm kể từ lần đầu đặt chân đến, năm năm ở lại Konoha với tư cách là một người dân bình thường, Kushina dường như chẳng thay đổi gì nhiều. Nếu có thì chẳng qua là vóc người đã cao lên, vẻ ngây thơ dần lắng xuống, để lộ ra sự nữ tính của thiếu nữ đang độ xuân sắc. Mười bảy tuổi, Kushina là một thiếu nữ mang vẻ đẹp trong trẻo khiến người ta khó lòng rời mắt.
Nhưng mà, chẳng rõ là may mắn hay bất hạnh, trong mắt hầu hết mọi người con trai tầm tuổi, cô gái xinh đẹp có mái tóc đỏ dài quá gối nổi bật ấy là một bông hồng có gai quá sắc bén, là một trái ớt quá cay để nếm thử dù chỉ một lần. Danh xưng "Ớt đỏ hung hãn" và thành tích một mình đấm cho đám lưu manh nhập viện của Kushina dường như đã át hết vẻ đẹp mà thiếu nữ ấy sở hữu, biến cô thành người chả ai dám mơ mộng đến. Dĩ nhiên, mấy lời khó nghe đó cũng chẳng khiến cô gái Yêu Hồ phải bận tâm lắm. Dù sao, trong từng ấy năm cô sống tại Konoha người con trai duy nhất có thể thân cận với cô cũng chỉ có mỗi Minato. Mỗi lần nhắc đến cái tên đó, Kushina lại vô thức ngẩng mặt lên nhìn bầu trời vời vợi trên cao.
Thời gian trôi thật là nhanh, chớp mắt thiếu niên có nụ cười ấm áp đó rời khỏi làng cũng sắp được hai năm. Trong suốt những ngày tháng đó, cả hai vẫn thường xuyên liên lạc thư từ qua những chú cóc được Minato triệu hồi từ Diệu Mộc Sơn. Ban đầu, Kushina cũng không quen lắm nhưng theo thời gian, cô cũng đã dần trở thành bạn với những những linh thú này. Chỉ là càng về sau, tần suất thư gửi càng giảm đi. Nhẩm tính lại thì lần cuối cùng thiếu nữ tóc đỏ nhận được tin tức từ người kia đã trôi qua ngót nửa năm. Từng ấy thời gian không liên lạc, chẳng rõ là phía bên đấy Minato quá bận hay lại không may gặp bất trắc gì. Thực tâm, Kushina vẫn hay trằn trọc suy nghĩ về chuyện này nhưng bề ngoài, Yêu Hồ dù có chết cũng không nhận mình quan tâm đến an nguy của người kia. Mỗi khi Sakumo hay Fugaku hỏi đến tình hình của chàng trai nhà Namikaze, Kushina đều sẽ tươi cười và đáp lại một cách rất qua loa. Biết làm sao được, vì cô thật sự không biết mà.
"Đồ ngốc Minato."
Bước đi trên con đường quen thuộc ở Konoha, Kushina lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh dĩ nhiên nội dung chính của nó vẫn không thể nào ra khỏi chuyện liên quan tới cậu bé nhà Namikaze được. Biết là dù có lo lắng cũng chẳng làm được gì nhưng trong thâm tâm lại cứ nghĩ nó, cảm giác này phải nói là vô cùng khó chịu. Nhiều lúc, Kushina chỉ hận mình không thể bay đến trước mặt Minato, đấm cậu vài cái cho hả giận. Tại sao lúc nào cũng lởn vởn trong đầu người ta như vậy chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban mai
FanfictionMột ngày mùa đông rét mướt, Konoha đón chào một vị khách đặc biệt. Nụ cười và dáng hình ấy lại khiến người ta bất giác nhớ về hai vị anh hùng đã hy sinh từ nhiều năm trước. "Cậu bé, cháu là người từ nơi khác đến sao?" "Dạ vâng ạ, cháu mới đến Konoha...