chap 8: Tiểu Nha Đầu, Cô Ko Đc Bị Sao Đó!!!

3.2K 112 2
                                    

Còn hắn? hỏi hắn làm sao ư? Hắn sốt ruột, nóng hết tim gan, trái tim đau lên từng cơn, thấy nó như thế này, hắn đau lắm. Nó ướt hết, mái tóc bết lại, làn da thì xanh gắt, không còn trắng hồng như đợt trước, đôi môi thâm lại, cũng làm bay đi đôi môi đỏ mọng thường ngày, người nó như run lên từng cơn, hắn ôm chặt nó vào lòng, rất chặt, như để sưởi ấm cho thân hình bé nhỏ của nó, tại sao nó lại ra nông nỗi như vậy? mưa dày đặc như thế sao nó không chịu về nhà chứ?
Rồi tự nhiên hắn nhớ đến lời nói của Mun. Tối hôm nay nó có hẹn với Huy Nam, và chính tối nay nó sẽ tỏ tình với hắn ta, nó thích Huy Nam, không lẽ, hôm nay, tên chết tiệt đó đã từ chối nó sao? Hắn nhìn ra phía cửa sổ xe ô tô, tay bóp chặt lại, khiến móng tay xuyên qua da thịt và chảy máu.

- "Thưa thiếu gia, tới rồi ạ, tôi sẽ vào gọi cửa."

- "Nhanh lên."

Ông quản gia bước lẹ về phía cửa bệnh viện, chúng đóng im lìm. Hắn nhìn nó:

- "Nha đầu chết tiệt cô, đừng có xảy ra chuyện gì đấy. Đến bệnh viện rồi, nha đầu cô phải gắng lên."

Ông quản gia bước lại cạnh hắn:

- "Thưa, họ đã đóng cửa rồi ạ."

Hắn tức giận, mở cửa xe, trời vẫn còn mưa lắm, ông quả gia che ô cho hắn và nó 

- "Đưa điện thoại đây."

- "Thưa thiếu gia… tay của thiếu gia…

- "ĐƯA ĐIỆN THOẠI ĐÂY."

Ông quản gia đưa điện thoại cho hắn, hắn vẫn ôm nó trong lòng, để nó không bị ướt rồi nói to vào điện thoại:

- "BỌN KHỐN NẠN CÁC NGƯỜI, CÓ MAU MỞ CỬA BỆNH VIỆN VÀ GỌI BÁC SĨ GIỎI NHẤT THÀNH PHỐ NÀY TỚI ĐÂY ĐỂ CỨU NGƯỜI KHÔNG HẢ? GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ SAO?"

Bên đầu dây kia lắp bắp:

- "Cậu là…

- "THIẾU GIA HỌ NGUYỄN ĐÂY… CÁC NGƯỜI MÀ KHÔNG RA ĐÂY LÀ TÔI CHO SẬP TIỆM ĐẤY, CÁI BỆNH VIỆN BÉ TÍ NÀY CHỈ CẦN MỘT CÚ ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI LÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG CÒN CHỖ LÀM ĂN ĐÂU ĐẤY."

- "Cậu thiếu gia Nguyễn Huy Khánh sao? vâng…vâng…chúng tôi ra ngay đây… xin cậu hãy tới cổng bệnh viện đi ạ."

- "TÔI TỚI RỒI. RA NHANH LÊN...

- "Vâng…vâng…

Bên kia rập cái rụp, ông quản gia hỏi:

- "Thiếu gia, thế nào rồi ạ?"

- "Họ sẽ ra ngay bây giờ."

Và ngay lập tức bệnh viện sáng bừng lên trong đêm tối, cổng mở to. Hắn bế nó vào trong cùng ông quản gia, Bác sĩ hấp hối chạy ra đỡ nó vào giường bệnh cùng với một số y ta và một số bác sĩ khác.

- "Thiếu gia, bây giờ bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi đang trên đường tới đây, mong cậu chờ cho một chút, chúng tôi sẽ làm ấm tiểu thư rồi chờ bác sĩ đến, được không ạ?"

Hắn mệt mỏi vì bọn bác sĩ này lắm rồi, buông một cậu lạnh lùng:

- "Thích làm gì thì làm, miễn mang cô ấy lành lặn về cho tôi."(câu hay nhất trong ngày)

- "Vâng."

Rồi họ đưa nó đi…

Được 15p…

Ông bác sĩ mới tới nơi, cúi đầu tạ lỗi trước hắn, người toát mồ hôi:

- "Xin lỗi thiếu gia vì sự chậm trễ này, thật sự xin lỗi."

- "Ông mau vào trong chữa trị cho cô ấy đi."

- "Vâng…vâng… tôi sẽ làm ngay đây, thiếu gia hãy ngồi đây chờ một chút."

Rồi ông ta cũng đi vào phòng cấp cứu… Hắn lo lắng tột cùng, tay thì vẫn chảy máu, hắn như mất hết cảm giác, trong đầu hắn giờ chỉ có sự sống của nó thôi. Hắn nghe thấy ông quản gia nói với một cô y tá:

- "Cô mau đi lấy đồ băng tay cho thiếu gia đi, cậu ấy bị chảy máu."

Cô y tá cúi đầu, lấy đồ nghề rồi chạy về phía hắn, cầm bàn tay hắn lên, sức thuốc rồi băng chúng lại, hắn nghe thấy cô y tá đó nói:

- 'Thiếu gia hãy nghỉ ngơi đi ạ. Đừng để những vết thương này tiếp xúc với nước nhé, nó sẽ bị phồng rộp lên và khó lành lắm đấy ạ."

- "Tôi biết rồi."

Hắn thả lòng đôi bàn tay, ông quản gia ngồi bên cạnh:

- "Thiếu gia, cậu hãy về nhà nghỉ đi, tôi sẽ ở đây chờ tiểu thư dậy."

- "Không cần, tôi sẽ ở lại đây, còn ông muốn về cũng được, mà ở lại cũng được."

- "Tôi sẽ ở lại với thiếu gia."

Hắn mệt quá, cơ thể hắn vô cùng đuối, dù sao bế nó cũng nặng, rồi lại bị mất máu nhiều, nên hắn cũng muốn chợp mắt một lúc trong khi đợi nó, bây giờ đã là 1h10p sáng rồi, bố mẹ nó chắc chắn rất sốt ruột mà chưa đi ngủ đâu, hắn nói với ông quản gia:

- "Ông hãy gọi cho bố mẹ của cô ấy và bảo họ là cô ấy đang ở nhà tôi vì cô ấy đi chơi với bạn mệt quá nên đã về nhà tôi ngủ để cho bố mẹ cô ấy khỏi lo."

- "Nhưng thiếu gia… tôi không có số điện thoại của họ…"

- "Hừ… thế thiết bị của ông đâu? Lấy ra dùng đi…"

- "À…vâng… Thiếu gia cứ nghỉ đi ạ… tôi sẽ gọi điện cho họ ngay bây giờ đây!"

Hắn nhìn ông quản gia rồi chợp mắt một lúc. Trong giấc mơ của hắn, chỉ toàn là hình bóng của nó, chỉ có nó với nụ cười thiên thần, chỉ có nó với nhưng trò đùa tinh quái, chỉ có hình bóng của nó. Hắn thấy mình như đang bị điên vậy. Rồi hắn thấy hình ảnh của anh trai, người anh trai mà hắn quý nhất, rồi nhớ tới những kỉ niệm của hắn với anh trai.

6h sáng…

Hắn mở mắt, hắn thấy đây không phải bệnh viện mà chính là căn phòng của hắn, hình như hắn vẫn đang mơ, chứ hắn vẫn ở bệnh viện từ 1h sáng hôm qua cơ mà. Rồi hắn tự giật tóc mình rồi hắn thấy đau, hóa ra là hắn đã về nhà… từ lúc nào chứ?

Rồi hắn bật dậy, thay quần áo rồi đi đến bệnh viện, vì hôm nay hắn học thêm lúc 9h nên hắn vẫn có thể đi thăm nó.

Và đến bệnh viện, hắn đã được xác nhận rằng nó đã khỏi và nó bị mắc bệnh Ung Thư Máu giai đoạn 2, phải nhanh chóng cấy ghép tủy để thay máu mới, phải nhập viện ngay bây giờ để cấy ghép tủy. Hắn sốc lắm, chính xác rồi, nó đã bị Ung Thư Máu giai đoạn 2, hắn thấy sợ lắm:

- "Ông hãy tìm tủy thích hợp đi, tôi nói chuyện với cô ấy đã."

- "Vâng. Tôi mong thiếu gia sẽ thuyết phục được tiểu thư, để cứu lấy tính mạng của tiểu thư."

- "Tôi biết rồi. Cảm ơn ông."

Hắn nhất định phải nói với nó về căn bệnh này. Hắn bước vào phòng nó nằm…

Nó vẫn ngủ, da mặt nó đã hồng hào trở lại, đôi môi đã không còn tím thâm lại như tối qua, mái tóc đã được sấy khô, quần áo đã đc thay bằng bộ đồ bệnh nhân, trông nó mà hắn thấy thương, hắn thấy sợ tối hôm qua, tối hôm qua nó đã gần như suýt chết, tên chết tiệt Huy Nam đó…

Rồi hắn nhanh chóng đến trường, để nó lại bệnh viện ngủ một lát, hắn giao cho ông quản gia ở lại trông nó, khi nào nó tỉnh thì gọi cho hắn.

Tại trường…

- "Huy Khánh, anh ra đây ngay lập tức."

Huy Nam vẫn cười với hắn, rồi đi theo hắn ra chỗ vắng người.

Ngay lập tức "BỐP" hắn dùng nắm đấm của mình phang thẳng vào mặt Huy Nam, anh ấy bị đánh bất ngờ nên ngã xuống đất, anh nhìn hắn, ánh mắt vẫn ấm áp, không hề thay đổi, tay quệt vệt máu trên khóe môi:

- "Cậu làm gì vậy? sao lại đánh tôi?"

- "Anh hãy nhìn những gì anh gây ra cho My đi. Tên khốn nạn. Nha đầu chết tiệt này không biết uống thuốc gì của anh mà lại đi thích anh cơ chứ? Để rồi sao hả? Để anh từ chối cô ta, rồi cô ta vào viện sao? Anh có còn là người không thế? Sao anh lại từ chối cô ta??????"

Huy Nam lập tức đứng dậy, nhìn thẳng hắn:

- "My làm sao?"

- "Anh còn hỏi làm sao ư? Cô ta dầm mưa, ngồi dưới cột điện, lúc đấy anh có biết là cô ta bị ướt sũng như một con chuột không hả? anh có đi tìm cô ta không? Anh có biết lúc ấy mưa lớn thế nào không? Anh biết lúc đấy là mấy giờ không? 12 rưỡi đêm đấy, anh có biết cô ta lạnh và đuối như thế nào không? Cô ta như suýt chết trong đêm đó, anh có biết không?"

- "Cậu đã theo dõi chúng tôi?"

- "Phải. Nếu không thì sao tôi thấy cô ta chứ? Bởi vì tôi không tin tưởng tên khốn anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ta nên tôi đã sai người đi theo dõi 2 người đấy? chẳng phải anh cũng biết cô ta bị Ung Thư Máu rồi sao? sao lại không đuổi theo cô ta?"

- "Tôi…tôi…tôi…

- "Hãy mau mà đi xin lỗi cô ta đi. Tại bệnh viện lớn thành phố, phòng 203, phòng hồi sức. Nếu không có tôi thì cô ta đã chết rồi. Nếu cô ta mà chết, thì người hại chết cô ta chính là anh đấy. Tên đốn mạt."

Nói xong, hắn bỏ đi luôn.

Còn anh đứng như trời trồng một chỗ. Anh đã suýt làm nó chết sao? Anh đâu muốn như thế? Chính xác là đêm qua anh đã đi tìm nó, nhưng không tìm thấy, trời lại mưa to, anh nghĩ nó đã về nhà nên cũng về nhà luôn, anh đâu biết nó dầm mưa như thế?

Ngay lập tức, anh trốn tiết, vào bệnh viện thăm nó, nhưng gặp Mun và Q.Anh.

- "Anh Nam, My nó bị làm sao vậy? hôm nay nó không đi học."

Đúng là My đang trong bệnh viện rồi.

- "Cô bé đang ở trong bệnh viện!"

2 cô nhóc hét lên:

- "TẠI SAO?????"

Anh ta không nói gì nữa, chạy ngay ra khỏi trường, Mun và Q.Anh cung chạy theo.

Anh Minh vẫy một chiếc xe taxi, thấy 2 đứa chạy theo, lớn tiếng:

- Hai em theo anh hả????? Về lớp mau. Hôm nay các em có tiết chính cơ mà."

Mun nhăn mặt:

- "Tụi em muốn đi xem My thế nào mà!"

- "Về lớp đi, anh tới đó, rồi tình hình thế nào, anh sẽ báo với các em!"

Q.Anh rưng rưng nước mắt:

- "Anh Nam, xin anh đó!!!!!"

- "Không được. Việc học của các em rất quan trọng, về lớp đi, không anh sẽ trừ hạnh kiểm và đuổi các em ra khỏi trường vì tội trốn tiết chính đó!"

Hai đứa nó mặt xị xuống, đành để anh ta đi một mình, còn tụi nó về lớp học, mà lòng chẳng yên tí nào. Thà đi thăm nó còn hơn là ngồi trong lớp không tập trung được gì.

Tại Bệnh viện lớn thành phố....

- "Bác sĩ, phòng 203, phòng hồi sức ở đâu ạ?"

- "Đằng kia kìa, chỗ cuối dãy ấy!"

- "Vâng. Cảm ơn bác sĩ."

- "À… trong đó có một cô bé bị bệnh Ung thư máu giai đoạn 2, có Thiếu Gia Nguyễn đang ở trong đó, nếu cậu vào thì hãy nhẹ nhàng một chút để cô bé nghỉ ngơi nhé?"

- "Vâng."

Chính xác quá rồi…

Nhóc ấy đang bị ung thư máu… Anh lo lắng vô cùng, chạy vào trong phòng bệnh.

Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra, là tên khốn đó!

Hắn lạnh lùng:

- "Anh tới đây làm gì? Về đi." (kêu ngta tới mà @@)

- "Tôi chỉ muốn biết tình hình của em ấy thôi."

- "Thôi, thôi, anh mau về cho tôi nhờ, cô ta đang ngủ, mệt lắm rồi, thấy anh, chắc cô ta òa khóc rồi ngất đi luôn thì ai chịu trách nhiệm?"

Anh Huy Nam ánh mắt tội lỗi, cầu xin hắn:

- "Khánh, một chút thôi! 5p thôi được không? Tôi muốn nói chuyện với em ấy!"

- "Hừ. Đc rồi. 5p. không kém một giây nào đó!"

- "Cảm ơn cậu."

Hắn ra ngoài, nhưng lòng vẫn không yên nên đứng ngoài nghe lén. Giọng Huy Anm vang bên tai:

- "My, tất cả là tại anh! Nếu anh chấp nhận em thì có lẽ em sẽ không như vậy, anh xin lỗi! Xin em, hãy tỉnh lại và nhìn anh nhé? Em đã biết bệnh của mình chưa? Em phải đi chữa ngay lập tức đấy! My, nhóc à! Em hãy tỉnh lại nhé? Em hãy xả giận vào mặt anh đây, anh sẽ không biết làm sao nếu em cứ nằm mãi như thế!"

Anh nhìn nó, ánh mắt đầy yêu thương và sự tội lỗi, rồi nó cũng cử động đôi tay rồi hai con mắt bắt đầu mở ra. Nó nhìn thấy anh. CHẳng lẽ, anh đã cứu sống nó?

Anh hét lên sung sướng:

- BÁC SĨ… BÁC SĨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI…. KHÁNH… CÔ ẤY TỈNH RỒI!!!!!!"

Nó nhìn thấy mọi thứ đều mờ mờ, rồi dần dần cũng rõ hơn. Nó nghe thấy tên “Khánh” nó thấy hoang mang. Nó nói giọng yếu ớt:

- "Anh Nam, ai đã đưa em vào đây? Anh phải không?"

Anh ta nhìn nó, cúi mặt xuống đất:

- "Không phải anh, đó là Khánh!"

- "Huy Khánh? Tên chết tiệt anh đã mang tôi vào bệnh viện sao?"

Nó nhìn hắn, rồi nó cười. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp lạ thường:

- "Không phải tôi thì ai."

Nó cười. Nó thấy anh Nam ở trước mặt nó, trông anh có vẻ tội lỗi lắm. Nó cũng cười, và nó cũng cứ đau. Cái đêm qua, nó thấy mình như sắp chết. Nó thấy mình như đứng giữa cái chết và sự sống vậy. Nhưng lúc đó, nó thấy một chàng trai, khuôn mặt đẹp trai vô cùng bế nó vào trong ô tô, và từ lúc nó, nó ngất đi, nó chẳng nhớ gì nữa. Nó ra khỏi mảng suy nghĩ, nó nhìn anh. Hắn thấy nó nhìn anh ta, chứ không nhìn ân nhân cứu mạng nó, hắn tức lắm, hắn đẩy anh ta ra:

- "Anh Huy Nam, mời anh về cho! Hôm nay anh đã trốn học để đến đây đấy, anh là chủ tịch hội sinh viên mà không làm gương thì còn ra thể thống gì nữa."

Anh ấy trốn học mà đến đây với nó sao? Anh vẫn quan tâm nó sao? Nó nói:

- "Anh về học đi. Ở đây có tên chết tiệt này là được rồi."

Anh nhìn nó, anh không muốn về. Nhưng hắn kéo anh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng rầm cửa vào.

Và anh cứ thế lặng lẽ đi về...

Fanfic Tiểu nha đầu em là của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ