Nội tâm 14

78 6 0
                                    

[Đoản] Chỉ còn màu thương nhớ - Nội tâm 14

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


[Đoản] Chỉ còn màu thương nhớ - Nội tâm 14.

Có một loài hoa mang tên rất đẹp, cũng như ý nghĩa của nó khắc sâu trong tâm thức của mọi người.

Loài hoa mang tên hi vọng, loài hoa của sự bền bĩ kiên trì, một lòng hướng về thái dương rực rỡ.

Em từng nói trên đời hoa hướng dương là đặc biệt nhất, do vậy rất muốn trở thành một cành hướng dương rực rỡ đón ánh mặt trời vào mỗi buổi mai.

Em yêu thích sắc hoa vàng ấy, luôn cảm thấy nơi đó chứa đầy hi vọng. Cũng như có thể mang ánh nắng ban mai rực rỡ trải dài khắp không gian.

Anh nghĩ em rất thích hoa bách hợp, nhưng kì thật loài hoa thu hút sự chú ý của em nhiều nhất lại chính là hướng dương. Sau khi em ra đi anh mới hiểu, với em anh mãi mãi là ánh thái dương đó, còn mình chính là đoá hướng dương dành cả cuộc đời để hướng về anh. Nhìn quyển sổ chằn chịt các hình ảnh hoa hướng dương, anh chợt hiểu bản thân mình vẫn chưa thật sự nhìn thấu tâm tư em.

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng bên dưới nơi căn hộ biệt lập anh đã đặc biệt dành cho Nhất Bác. Nhất Bác mấy ngày này đều đến đây, cũng chẳng quan tâm xem liệu anh có mặt ở nơi ấy hay không. Dù Tiêu Chiến có xuất hiện trước mắt cậu cũng xem như anh hoàn toàn vô hình.

Tiêu Chiến cũng không ép buộc cậu phải tiếp nhận mình, cứ thế lặng lẽ ngày ở công ty, chiều tan tầm lại đến căn hộ này, nhất cử nhất động dõi theo người mãi ở trên lầu kia. Có lẽ anh đã hiểu rồi, hiểu thật sâu sắc cảm giác năm đó của Nhất Bác khi cứ mãi chờ đợi cánh cửa phòng vẫn luôn khép chặt, chờ đợi một người có thể đặt mình vào tầm mắt, có thể nhìn thấy và chấp nhận trò chuyện với mình. Tiêu Chiến giờ đã thật sự hiểu thấu được nỗi lòng cay đắng những năm tháng đó của Nhất Bác.

Thứ anh sợ nhất chính là cảm giác hoán đổi này không cho anh đủ thời gian bù đắp cho cậu. Nỗi đau ấy chất cao tựa núi, anh làm sao đủ sức mài mòn hoặc xua tan nó?

Nhưng bất kể thế nào thì hiện tại Nhất Bác ở trước mắt anh là chân thật nhất, Tiêu Chiến không thể bỏ lỡ mất cơ hội được ở bên cậu, không thể bỏ mất thời gian được chăm sóc cậu.

Nhất Bác im lặng nhiều ngày không buồn lên tiếng. Từ lúc đến căn hộ ấy cậu dường như chỉ có bầu bạn với bốn bức tường. Mặc kệ người con trai dưới kia đang làm gì, mặc kệ thức ăn anh ta cẩn thận chuẩn bị cho cậu, còn nhiệt tình bưng lên đến tận phòng, không ngừng ở bên trò chuyện với cậu ra sao, Nhất Bác vẫn cố chấp im lặng.

[Đoản] Chỉ còn màu thương nhớ | Chiến Bác.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ