Tình Nhân

406 42 7
                                    

Sau bữa trưa ngày hôm đó, tôi đang đi dạo ở công viên Trung tâm để tiêu hóa thì gặp một cặp vợ chồng, lúc đầu tôi không đoán được mối quan hệ của họ, nhưng sau đó tôi biết được thông qua việc nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Cũng không phải là nghe lén gì cho cam, tiếng cãi vã của bọn họ rất lớn, cảm xúc nóng nảy có thể đủ đâm xuyên không khí mà truyền ra bên ngoài.

“Vương Việt, em có thể đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ một lần không?” Chàng trai cao gầy đứng cạnh băng ghế, đè nén giọng nói trầm tính gầm nhẹ. Tóc của hắn được chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ và mặc một bộ đồ giản dị cao cấp.

“A Duệ, anh đừng như thế…” Người còn lại thoạt nhìn có chút luống cuống, anh nhìn đối phương, đầu ngón tay thô ráp không ngừng ma sát với quần jean phai màu.

“Có bao giờ em hiểu cho tôi chưa? Em cứ luôn tùy ý suy đoán về tôi theo góc nhìn của em.” Giọng điệu chàng trai ấy lộ ra vẻ mệt mỏi.

“A Duệ, em chỉ muốn tự mình xử lý tốt chuyện của mình thôi.”

“Ý em là…em không tin tôi?”

“Không phải.” Khả năng biểu đạt của Vương Việt không tốt, miệng nói ra hai chữ tái nhợt đầy bất lực, gian nan giải thích.

“Hay là em sợ tôi nhúng tay vào chuyện của anh trai em?”

“……….”

Một lúc lâu sau chẳng ai lên tiếng. Chỉ thấy người con trai được gọi là A Duệ đưa tay lên xoa đầu đau đớn nói: “Có bao giờ em tin tôi yêu em thật lòng hay không? Tôi hy vọng em cũng có thể chấp nhận tôi, tôi cũng mong em nghiêm túc với mối quan hệ này, em cũng biết rõ là tôi rất nghiêm túc mà.”

Môi Vương Việt mấp máy, giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh. Anh buồn bã cúi đầu xuống, nhìn như người mất hồn vậy.

"Tạm thời em đừng đến bệnh viện nữa." Chàng trai đó nói.

Người đó có lẽ làm việc trong một bệnh viện, có thể hắn ta là bác sĩ, hình như đã quen với sự sống và cái chết rồi, nên mới có thể vô tình đến vậy. Tôi nghĩ thế.

Tôi thấy hắn rời đi- quần áo phất phơ theo gió, khí chất ưu việt, chân dài chuyển động như người mẫu đang đi trên sàn catwalk. Giữa hắn và Vương Việt tương phản rõ ràng như vậy, đương nhiên không tránh khỏi mâu thuẫn, bọn họ không giống người sống cùng một thế giới. Vương Việt tồn tại ở một thế giới đơn giản hơn, một thân đầy mùi khói xe bẩn thỉu ngoài xã hội.

Tôi chặt chẽ quan sát cho đến khi người bác sĩ kia rời khỏi công viên, Vương Việt liền ngồi sụp xuống băng ghế.

Nắng ban trưa chói chang rọi làm mắt tôi khó chịu. Tôi nhìn đồng hồ trên tay, mình cũng nên quay lại công ty làm việc rồi.

.

Tôi vẫn nhìn thấy họ ở công viên vào ngày hôm sau.

Hình như bác sĩ đã bảo Vương Việt đừng tới nữa, nhưng có lẽ anh ấy không nghe lời như vậy.

Tôi ngồi xuống băng ghế sau họ và nhấp một ngụm trà đen.

"Có chuyện gì không thể để về nhà rồi nói sao?" Bác sĩ hỏi.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ