Chap 1.

701 48 26
                                    

Thuyền ma

***

"Điện hạ! Điện hạ!"

Hawon gọi rống lên.

Hắn vừa phải chạy vặt cho các quan ở Thượng thiên đình, vừa phải ghé qua Đông Cung báo gấp cho tiểu điện hạ. Người từng được ca tụng là đứa con yêu dấu của con dân trăm họ. Thế nhưng khi vừa mới đặt chân đến, đã nhọc như chó rồi, còn chứng kiến tên tiểu điện hạ kia vô công rỗi nghề không chịu được. Mặt trời mọc đến mông rồi mà vẫn không chịu tỉnh là sao?

Mặc kệ ai đó đang chửi, tiểu điện hạ vẫn ngủ ngon lành trên cành cây cao. Thậm chí còn đang mơ mình đang ăn sơn hào hải vị nữa chứ.

Hawon đến bó tay với y, liền vác cả cái chiêng dí sát người y, gõ cái "boong" một nhát. Tiếng vang to đến nỗi, đầu óc cảm tưởng đang rung lắc một trận.

Cuối cùng là ngồi chờ tiểu điện hạ đến la cho một phát. Nói chung mỗi lần đến gọi y đều là quy trình như thế này.

Tiểu điện hạ dĩ nhiên bị làm cho tỉnh mộng, bực dọc mà thức dậy, vừa mở mắt ra câu đầu tiên đã mắng người.

"Con mẹ nó, muốn hại chết ông à?"

"Hại chết thế quái nào ông được! Ông có cho vào hồ lô lắc vài vòng có khi ra vẫn còn nguyên vẹn ấy chứ :)) với biết giờ là lúc nào không mà còn ngủ?"

"Biết chết liền"

"..."

Hai người đôi co một hồi Hawon mới nhớ ra, lập tức gào lên.

"Phải rồi điện hạ của tôi ơi! Tháng này người nợ bên phủ Diêm Vương phúc lợi tiền vàng trên 80 tờ, bên phía vườn đào người cũng nợ hơn 100 tờ vì tự ý bán đào của Nguyệt lão."

"Á! Ngươi bị điên à? Ta nợ nhiều thế thì có cái nịt để sống hả?"

Tiểu điện hạ bị Hawon làm cho sốc quá, với tình hình nợ kiểu này chắc đến cái nịt y cũng chả còn ấy chứ.

Tiểu điện hạ dùng tay xoa xoa huyệt thái dương cho dịu bớt, mới bình tĩnh nói được.

Có điều, còn chưa kịp há miệng ra nói đã bị Hawon phủ đầu:

"Nè Park Jimin, đừng ỷ người là Điện hạ mà ta cho qua nhá, ta cũng nghèo chết mẹ! Người không những nợ nhiều mà còn sắp trở thành con nợ lớn nhất của cả cái thiên đình này rồi. Có trần đời thấy ai chủ nợ phải đi thúc giục con nợ khổ như thế này không? Người mau mau nghĩ cách đòi lại phúc lợi của mình để trả đi, không ta kêu người tới hốt phủ điện hạ đi đấy!"

Jimin nghe xong cảm thấy bỗng dưng điếc ngang. Y bắt đầu giơ tay ra tính nhẩm, giọng vẫn đang ngái ngủ nói với hắn:

"Phúc lợi của ta có 200 tờ bọ, không phải nộp hết cho quỹ thượng thiên đình rồi à? Ngươi bảo ta đào đâu ra phúc lợi nữa. Với lại ai cũng biết ta là quỷ nghèo rồi sao ngươi vẫn còn không tha cho ta hả?"

"Tha cho người thì các đại quan khác thì sao? Suốt ngày ta bị vác dao đuổi chết ta mất thôi! À quên tiên rồi chết sao nổi. Nhưng ngài cũng phải thương cho cái thân phận bé nhỏ này chứ!"

Mộng KiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ