Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong suốt từng ấy năm quen biết, Kushina thật sự không biết mình nên dùng thái độ nào để mở lời với Minato. Sự hỗn loạn như những trận cuồng phong làm lung lay tới tận gốc rễ niềm tin tưởng chừng vô cùng vững chãi. Giữa tiếng côn trùng kêu vang của một đêm hè nóng bức, hai con người ngỡ đâu đã cùng nhau chạm tay đến với đích đến của hạnh phúc sau cùng, giờ trao cho nhau những ánh nhìn thật ngổn ngang. Sự im lặng ấy kéo dài rất lâu, tựa như họ đã như thế trong suốt hàng thế kỷ.
Chẳng rõ thời khắc khó chịu ấy tồn tại đến lúc nào, Kushina mới đáp lại lời anh bằng một tiếng "ừ" thật lạnh nhạt trước khi trượt người xuống chiếc giường nhỏ, kéo tấm chăn lớn trùm lên gần hết người mình. Cô không muốn gặp anh, ít nhất là trong lúc còn quá nhiều hoài nghi như bây giờ. Nhưng trong giây phút ấy, người con gái Yêu Hồ đã quên mất Namikaze Minato mình quen biết lâu nay là người thế nào. Mỗi lúc cô lùi lại, anh sẽ là người chủ động tiến về trước. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên phía sau, từng chút dồn vào lồng ngực Kushina thứ cảm giác nặng nề đến khó thở. Nắm chặt bàn tay thành đấm trong vô thức, cô nhắm nghiền mắt, giả vờ như không nghe thấy gì. Rất nhanh, thanh âm ấy hoàn toàn biến mất và chiếc giường nhỏ chùn xuống một nhịp vì ai đấy vừa ngồi lên, nhưng người con gái Yêu Hồ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhất định không chịu quay đầu lại. Cô nghe được rất rõ một tiếng thở dài rất khẽ trước khi Minato cất lời bằng giọng điệu như thể đang cầu xin.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ? Kushina?"
Kushina im lặng, dẫu bây giờ không thể nhìn thấy mặt chàng trai tóc vàng cô vẫn có thể hình dung được vẻ mặt anh bây giờ. Nhất định hai chân mày sẽ díu lại vào nhau, đôi đồng tử màu lam đượm buồn, trông sẽ vô cùng đáng thương chẳng khác gì một chú chó bị bỏ rơi. Đáng ghét, đây là thứ cô gái Yêu Hồ ghét nhất ở anh ta, lúc nào cũng biết cách khiến người ta không sao từ chối được. Ôm một bụng bực tức, Kushina cuối cùng cũng bật người dậy. Ngay thời khắc ấy, chào đón người con gái ấy là một nụ cười hiền thật thân quen và đôi bàn tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đỏ thẫm lộn xộn rũ xuống gương mặt bầu bĩnh. Bất chợt, Kushina chẳng rõ mình nên nói gì tiếp theo. Cô đã muốn muốn chất vấn anh thật nhiều nhưng tất chúng lại nghẹn đi khi trông thấy anh lúng túng thu tay lại, giấu những vết thương mà mình phải gánh chịu ra khỏi tầm mắt cô. Cho dù, tất cả chúng đều là do cô mà ra. Chẳng rõ vì sao lúc trông thấy chúng, nước mắt của Yêu Hồ lại vô thức ứa ra. Từng giọt lăn tròn trên gò má, rơi xuống hai bàn tay đang bấu chặt vào lớp chăn mỏng, Kushina cúi gầm mặt xuống, thanh âm thều thào yếu ớt dưới sự kích động dần hóa thành những tiếng gào nấc nghẹn.
"Tất cả chúng đều là do tớ phải không, Minato?... Đều là ... Đều là tại tớ... Con quái vật đó... Tớ đã không thể kiểm soát Cửu Vĩ, tớ đã giết người, rất nhiều người. Tránh ... Tránh xa tớ ra, tớ sẽ làm cậu bị thương mất ... Tớ ... "
"Không sao đâu, Kushina. Mọi chuyện đã qua cả rồi."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi âm thanh khốn khổ ấy bất chợt lặng im. Minato ôm chầm lấy Kushina, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ đang run lên, chầm chậm trấn an. Sự cố một tuần trước quả thật đã đẩy mối quan hệ của hai người đến bên bờ vực thẳm, chàng trai tóc vàng hiểu rằng hơn bất kỳ lúc nào khác, anh cần phải ở bên cạnh cô, trở thành điểm tựa để cô có thể dựa vào. Dù cho chuyện gì xảy ra, anh vẫn không mong ngày nào đó hai làng xảy ra tranh chấp, càng chẳng muốn trông thấy Kushina một lần nữa đánh mất bản thân mình. Giống như anh trung thành và muốn bảo vệ Konoha bằng mọi giá, cô cũng có trách nhiệm phải bảo toàn cho làng Xoáy Nước cũng như Yêu Hồ Uzumaki. Anh không muốn một ngày nào đó họ lại phải ở hai bên chiến tuyến. Và cho dù đã tận mắt chứng kiến một phần sức mạnh điên loạn của Cửu Vĩ, anh vẫn không thể nào ngừng yêu cô, từ bỏ ý muốn bảo bọc cô suốt cả phần đời ngắn ngủi của mình. Hít một hơi thật sâu, chàng trai tóc vàng đặt cằm lên bờ vai nhỏ nhắn, rót vào tai cô từng câu từng chữ vỗ về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Longfic][Naruto Fanfiction] [MinaKushi] Gửi em giọt nắng ban mai
Fiksi PenggemarMột ngày mùa đông rét mướt, Konoha đón chào một vị khách đặc biệt. Nụ cười và dáng hình ấy lại khiến người ta bất giác nhớ về hai vị anh hùng đã hy sinh từ nhiều năm trước. "Cậu bé, cháu là người từ nơi khác đến sao?" "Dạ vâng ạ, cháu mới đến Konoha...