C.27

602 69 3
                                    

Dạo gần đây, phòng nghiên cứu bí mật của chính phủ mới phát minh ra một loại thuốc nhằm ngăn lại sự kích ứng sức mạnh của biến chủng. Tuy chỉ mới là đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng nếu hoàn thành, nó sẽ đe doạ tới sự tồn vong của biến chủng.

Mã Gia Kỳ nhận được thông báo, khuôn mặt có chút lo lắng. Bọn họ bâu giờ chưa thể nhận nhiệm vụ. Tình trạng Hạ Tuấn Lâm không còn kí ức, Đinh Trình Hâm gặp hoảng loạn, chỉ còn mấy người là không thể. Hắn nhìn vào Đinh Trình Hâm nằm trên giường bệnh, quá khứ là thứ mà Đinh Trình Hâm muốn che giấu nhất.

Đinh Dĩ Thanh, sẽ chẳng ai ngờ tới Đinh Trình Hâm còn có một người em trai.

“ Mã ca, nhiệm vụ này rất gấp, anh tính sao?”

Mã Gia Kỳ lắc đầu “ Tình hình như này, rất khó để làm nhiệm vụ ”

Mà phòng nghiên cứu bí mật cũng không phải là cái danh. Bọn họ mất 6 năm để có thể cài người vào đó. Trần Thiên Nhuận, đứa trẻ vô cùng dũng cảm.

“ Còn Hạ nhi nữa, em, tính như thế nào?”

Nghiêm Hạo Tường rơi vào trầm tư, chuyện của Hạ Tuấn Lâm không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Muốn cởi nút phải tìm người thắt nút.

“ Em sẽ quan sát cậu ấy, anh không cần lo lắng ”

Mã Gia Kỳ gật đầu “ Vậy phiền em rồi ”

. . . . . . . . . . . . . . .

Đến giờ giải lao, Hạ Tuấn Lâm lại một lần nữa đón nhận ánh mắt kì thị của những học sinh xung quanh, y tức muốn nội thương, bản thân làm cái gì chọc tới bọn họ à?!

Tất nhiên là không! Bọn họ chỉ là cảm thấy khác lạ, bảo bối của khoa tự nhiên cứ như vậy mà quên mất đi Nghiêm Hạo Tường với Tống Á Hiên.

Phải chăng nó là một trò chơi? Hay bọn họ diễn kịch?

“ Hạ nhi ”

Hạ Tuấn Lâm khó chịu ngẩng lên, Tống Á Hiên khuôn mặt rực rỡ tươi cười xuất hiện trước mắt, thật sự rực rỡ. Hạ Tuấn Lâm nghĩ thế, nhìn người này có vẻ rất đặc biệt.

“ Tớ tên Tống Á Hiên, hân hạnh gặp ”

Tống Á Hiên? Hình như nghe rất quen tai. Hạ Tuấn Lâm cố gắng lục lọi một chút kí ức rời rạc vụn vặt trong đầu nhưng hoàn toàn vô dụng. Y đưa tay lên nắm lấy tay Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bị nắm tay liền giật mình.

“ Tôi có cảm giác chúng ta rất quen thuộc ”

Là gặp từ lâu lắm rồi hoặc là chúng ta từng ở bên nhau một thời gian rất lâu.

“ Đúng vậy, chúng ta đã từng ở bên nhau ”

“ Hả?”

Tống Á Hiên gượng cười lắc đầu “ Không có gì ” rồi nhìn đồng hồ “ Muốn đi ăn trưa không?”

Hạ Tuấn Lâm gật gật mỉm cười “ Được chứ, đi ”

Lớp Lưu Diệu Văn hôm nay phải kiểm tra nên ra chơi hơi muộn. Làm xong bài kiểm tra thì bồn chồn không thôi. Ý kiến để Tống Á Hiên tới trường là sai lầm. Nhỡ đâu anh sẽ chạy mất? Lưu Diệu Văn liền bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ. Nếu Tống Á Hiên chạy thật thì sao?

[ TNT ] Nắm Tay NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ