Chap 29: Nhớ em

1.4K 135 113
                                    

Đúng như lời của Soobin đã đồng ý, y cho phép anh đến thăm cậu. Mặc kệ y muốn đến canh chừng bao nhiêu thì vẫn bị anh đuổi về với Yeonjun cho bằng được.

Đến bệnh viện anh lại khổ công đi dò hỏi y tá lắm mới biết số phòng cậu nằm là ở đâu cũng tại vì anh quên mất phải hỏi Soobin...

Đứng trước cửa phòng bệnh mà anh không dám bước vào, tim đập thình thịch đến độ nghe rõ. Bàn tay lạnh cứng muốn mở tay nắm cửa lắm nhưng lại nghĩ vào trong đó rồi thì biết nói gì với cậu đây? Chẳng lẽ ngồi im lặng, hai bên nhìn nhau rồi về :v
Anh hít thở thật sâu để lấy lại can đảm rồi mở cửa bước vào...

Vừa vào thì anh thấy cậu đang nằm trên giường cuộn mình trong chăn ngủ trông thấy thương, cả người cậu co ro lại chắc vì lạnh. Beomgyu thở dài ngao ngán đặt balo gần đầu giường xong tiến tới đắp chăn kĩ càng lại cho cậu, miệng nhỏ không ngừng trách móc:
- Không biết chăm lo gì cho bản thân sao? Để bị cảm thế này...

Anh trách cậu đến độ khóe mắt ươn ướt, không cần biết gì nữa anh cúi xuống ôm gọn cậu...
- Taehyunie, anh thật sự...nhớ em! Làm ơn đừng để bị cảm như thế. Anh lo lắm em có biết không?

- Anh lo cho em thật hả?

- Ừ, lo lắm...

Đáp lại xong anh mới nhận ra có gì sai sai ở đây? Xoay mặt qua thì thấy cậu đã nhìn mình mỉm cười từ bao giờ, anh vội buông cậu ra rồi đứng bật dậy ngước nhìn sang chỗ khác...

- Cậu...cậu có khỏe hơn không?

- Em đã khỏe hơn chút rồi....

- Vậy... Thì tốt!

Ngột ngạt thật! Đúng như anh nghĩ, cả hai lại chỉ biết nhìn nhau mà không nói lời nào...
- Nếu cậu đã khỏe rồi, tôi về đây!

Anh toang lấy balo ngay gần giường cậu nằm định bước đi thì cậu đã vội nắm tay anh kéo lại khiến anh đứng không vững mà ngã nhào về phía cậu...

- Beomgyu hyung... Ở lại với em chút đi, em có chuyện muốn nói với anh!

- Giữa hai ta còn gì để nói ?

Chưa kịp để anh ngồi dậy, bàn tay của cậu từ lâu đã để đằng sau gáy anh mà kéo anh ấn môi xuống môi cậu. Anh đưa tay cố đẩy cậu ra nhưng vẫn không được! Loạn thật chứ? Đây là cưỡng hôn  mà, là cưỡng hôn đó. Biết thế đã để Soobin đi theo rồi!
Cậu nhẹ nhàng mút mát mân mê đôi môi đỏ mọng của anh khiến anh như muốn đắm chìm vào nó. Cậu thật biết cách để dụ dỗ anh mà. Chỉ một chốc sau, cậu nhẹ nhàng buông bỏ cánh môi của anh ra còn không quên hôn một cái chụt rõ kêu trên môi anh.

Ánh mắt của cậu nhìn anh thật khiến anh muốn ngất ngây mà. Tim anh đập thình thịch đến độ bản thân còn nghe mà, đã thế mặt lại đỏ lựng lên, cậu yêu chiều hôn lên đôi má của anh làm mặt anh đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn...

- Beomie hyung... Em cũng nhớ anh! Đừng rời xa em mà!

Cậu có biết rằng nội tâm anh đang gào thét lên không? Kang Taehyun đừng dùng chất giọng mê người đó nữa có được không? Đã bệnh mà còn có sức hút vậy à?

[Taegyu] Thích cậu rồi đấy !!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ