Chương 113

173 33 3
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Chương 113:

Doãn Khởi không thể nhìn thấy Kim Tại Hưởng, bởi nó thiết kế chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài chứ không thể nhìn từ ngoài vào trong bong bóng, cho nên sẽ thật sự chẳng thể trông được biểu cảm giận giữ lại có chút hoảng hốt hiếm có từ vị tang thi này. Đây là một niềm tiếc nuối nho nhỏ của nó, dù nó không chắc liệu rằng chút gì đó này có phải là thứ cảm xúc cuối cùng còn tồn tại hay không. Ít nhất thì nó cũng tìm được chút thoả mãn từ giọng điệu của tên họ Kim kia, vì nó thật sự căm ghét người này. Người đầu tiên nhận biết em ấy, mà không phải là nó, thứ đáng ra phải luôn kề cận với người đã cung cấp mã gen cho mình từ khi còn ở trong bụng mẹ. Viện thí nghiệm kia, thật sự bị huỷ diệt dưới tay nó là đáng giá.

Còn...

Cả những người cản trở này cũng vậy.

Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện vô nghĩa. Bảo yêu thương em, thế thì tại sao lại bắt em phải day dứt lựa chọn, tại sao lại phải để em hết lần này tới lần khác đau lòng.

Trước kia, nó mềm lòng, nó do dự mới để em lựa chọn, cái mà em lựa chọn hoá ra lại là cái chết.

Vì cái gì, mà em phải hi sinh tồn tại cho nhân loại này. Lần này, nó không do dự nữa. Nó sẽ nuốt em vào bụng. Máu thịt hoà làm một, mãi mãi không cách rời. Nó sẽ để cho em thấy, thế giới mà em yêu quý, nhưng con người trong trái tim em, từ từ sẽ bị nó hành hạ, huỷ diệt như thế nào.

Để cuối cùng dùng những thứ đó chứng minh với em, tình yêu của nó đối dành tặng em sâu sắc như thế ấy.

"Ha ha, tức giận lắm sao, giờ mới nhận ra à, giờ mới nhớ ra à."

Doãn Khởi cong môi, gân xanh trên gương mặt quen thuộc giống Doãn Kỳ y như đúc khiến cho khuôn mặt vốn khi cười lên có chút dịu dàng nay lại trở nên dữ tợn vô cùng. Hàm răng của Doãn Khởi có chút lởm chởm, đôi mắt dần đục ngầu đen kịt, khi nó ngậm miệng im lặng còn mang vẻ đẹp yếu ớt vô cùng, nhưng há miệng khiến mắt thay đổi và răng nanh để lộ khiến nó trở thành một thứ quái vật khác người như chính lời nó nói. Tất nhiên tất cả những người còn thanh tỉnh ở đây, dù đầu óc đang rối loạn vô cùng đều rõ ràng, cái thứ không phải người mang trong mình hình dạng Doãn Kỳ kia đang biến đổi.

Đặc biệt là Kim Tại Hưởng, hắn đã vỡ lẽ ra ký ức mình từng tới Z thị, từng giao đấu với nó, nhưng vì bị thương nặng, ký ức mở ra lại đột ngột đóng lại khiến Tại Hưởng không sao nhớ nổi kẻ ở bệnh viện Thanh Hoa ấy là ai. Đến lúc này khi khuôn mặt, dáng người kia xuất hiện không che giấu, trí nhớ mới quay trở lại với hắn. Bất quá, bây giờ Tại Hưởng cũng đang rất rối bời, bởi vì rất nhiều mảng trí nhớ đang dần trồng lên nhau, ồ ạt xuất hiện không lường trước được khiến mặt của tang thi như hắn vốn đã tái nay còn tái hơn.

Không chỉ Tại Hưởng, ba người còn lại cũng như vậy, rất nhiều hình ảnh bắt đầu tái diễn trong đầu họ, ký ức cũ tràn đến nhưng tồi tệ hơn cả nó còn mang theo từng xúc cảm trong quá khứ tái hiện lại thêm một lần nữa.

Ngay cả người mặt liệt lạnh lẽo như băng Trịnh Hạo Thạc cũng không tự chủ được nhíu chặt đôi lông mày, mà đôi mắt chẳng biết có phải do nhìn quá nhiều hình ảnh không muốn nhìn không mà dần hình thành một vài chất lỏng. Hạo Thạc vươn tay sờ lên khoé mắt, hiển nhiên liền chạm được một vài giọt bắt đầu lăn xuống. Cảm giác tuyệt vọng trong quá khứ kia rõ ràng quá không thể quên được, khiến cho người tự chủ như hắn cũng buộc phải rơi lệ, dù rằng một kẻ mặt không cảm xúc khóc hẳn phải rất buồn cười.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ