Chương 40: Hội Săn (1)

957 142 11
                                    

Tháng ba cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sinh sôi, chính là thời điểm đi săn thích hợp.

Truyền thống Bình thành mỗi năm một lần tổ chức hội săn, từ vương công quý tộc đến dân đen bình thường, miễn là trai tráng đương độ sinh lực cường thịnh đều được tham gia cọ xát.

Phu thê Lương thân vương thăm trưởng công chúa xong thì nhanh chóng khăn gói về kinh, người có máu mặt đứng ra tổ chức ngoài phủ Vĩnh Như công chúa, phủ đô đốc cũng chỉ còn thiếu thân vương Lương phủ, xem như là đại diện triều đình.

Công tác chuẩn bị năm nay đặc biệt cầu kì, chỉ riêng việc rà soát địa điểm đã đủ khiến quản sự nhức đầu. Cách đó ba ngày, mọi ngóc ngách thông ra ngoài thành, thẳng đến rừng tây thành đều bị phong toả.

Tuy nói hội săn là dành cho nam nhi thỏa sức cưỡi ngựa bắn tên, nhưng nữ nhi cũng không phải nhàn rỗi ngồi không. Nội trong vòng một tháng, nữ tử chưa thành thân đều tụ tập ở Kim các làm hộ thủ, tới ngày hôm đó, nam tử săn được thú mang đến cho giai nhân, nữ tử tặng hộ thủ đáp lễ, là một loại nghi thức, cũng là giao lưu tìm hôn phối.

Nam Cung Sư từ nhỏ yêu thích vận động, hội săn lần này e chỉ có nàng và Bạch Yết Phi phá lệ cầm cung đuổi thú. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn bị đám khuê tú thế gia lôi kéo đến Kim các.

Trưởng công chúa cắm đầu căng mắt luồn kim, chưa đầy một tuần trà liền đem hộ thủ vứt ra sau đầu. Vừa nghĩ mười đầu ngón tay vô duyên vô cớ bị kim chọc tấy đỏ mà đỉnh đầu bốc khói, nữ công quả nhiên sinh ra để hành hạ nữ nhân!

Trái lại Hàn Ngưu Ngọc bên cạnh thủ pháp linh hoạt, dù là đến muộn những tốc độ sớm đã vượt xa các nữ tử khác. Một người ghé mắt xem thử, không hổ danh tài nữ Bình thành, từng đường kim mũi chỉ đều tinh mĩ chuẩn xác, nàng ta vừa kinh hô, mọi người đều vây thành một vòng, khen không ngớt miệng.

Nam Cung Sư ngắm hộ thủ của Hàn Ngưu Ngọc cũng muốn rớt con mắt, tỷ muội làm việc có tinh thần như vậy là tốt nhất, hi vọng bọn họ sẽ mau chóng trở lại ngày tháng như trước đây, hết thảy đau đớn đều không tồn tại.

Dưới đường vọng lên tiếng ngựa hí dài, Nam Cung Sư vén mành ngó xuống, Hàn Mã Hiên một người một ngựa dừng trước Kim các, hại nguyên dãy phố tắc nghẽn. Bởi vì hội săn rục rịch bắt đầu, các hộ trong thành cũng để nữ nhi thoải mái xuất đầu lộ diện, bọn họ vừa nghe tiếng mĩ nam phong lưu tiêu sái liền tụ tập thành một đoàn tranh nhau nhìn.

Hàn Mã Hiên cầm roi da huơ giữa không trung, miệng cười tựa gió xuân "Tiểu gia hoả, mau xuống đây!"

"Vô vị." Nam Cung Sư nhàm chán chép miệng, thật không hiểu nổi cặp mắt nào của đám khuê nữ thấy tiểu tử này đẹp mã.

Hàn Mã Hiên đen mặt "Ngoại thành cần phải tuần tra một vòng nữa. Nếu không phải phụ thân lải nhải điếc tai, bổn thiếu gia mới không thèm rủ ngươi!"

Tiểu tử hôm nay ăn gan hùm phỏng, ai kia nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị nhảy từ trên lầu cao xuống dạy dỗ Hàn Mã Hiên một trận, đằng xa bỗng nhiên rộ lên tiếng huyên náo.

Nam tử cưỡi hắc mã phi nước đại, đầu đội kim quan thắt lưng giắt ngọc, gió thổi vạt áo bay cao, thổi cả lọn tóc đen bám vào yết hầu. Ước chừng cách Hàn Mã Hiên không bao nhiêu, nam tử ghì cương, trước con mắt hàng chục thiếu nữ ngẩng đầu, dương quang thả lên khuôn mặt hắn một tầng lụa vàng mỏng, đôi đồng tử như châu ngọc toát ra anh khí bức người, dáng vẻ mười phần khiến nữ nhân tim đập chân run.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ