19 ( Hết )

654 65 3
                                    

Thời tiết chuyển lạnh, cửa sổ vẫn chưa đóng chặt, gió đêm theo bệ cửa sổ chui vào trong phòng của Giang Trừng.

Y run rẩy, hướng vào trong ổ chăn.

Lại là mộng ——

Y nhìn chính mình khập khiễng từ khách điếm đi ra, y nhìn mình vết thương đầy người, siết chặt nắm tay.

Trong mộng Giang Trừng không biết đang tìm kiếm cái gì, duỗi cổ hướng bốn phía nhìn xung quanh.

Đột nhiên Giang Trừng như là nhìn thấy được thứ gì đó, nháy mắt trốn đến một bên.

Y không có giấu đi, ngược lại là đi đến hướng của Giang Trừng, duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ, “Ngươi ——”

Y còn không có nói xong lời nói, liền nghe thấy từ bên người của chính mình vội vàng chạy qua một người mặc đồ đen, trong miệng lẩm bẩm: “Giang công tử và Ngụy Vô Tiện tổng phải bắt được một tên.”

Ở lúc Giang Trừng còn đang đánh giá những người mặc đồ đen kia rốt cuộc là ai, bị trọng thương chính mình đã nhảy đi ra ngoài. Trên người hắn thương còn chưa lành, chạy ra là đau từ thịt đến xương.

Giang Trừng cũng đi theo chính mình chạy qua đi, không biết sao lúc y quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy được một hình bóng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Sư huynh của y chỉ đứng ở vị trí cách đám người mặc đồ màu đen này có vài bước chân.

Vậy Giang Trừng ——

Rốt cuộc muốn làm gì.

Những người mặc đồ đen kia đi thực mau, y căn bản theo không kịp.

Bỗng nhiên hình ảnh tối sầm, lại lần nữa mở mắt ra y liền đã xuất hiện ở một địa phương khác.

Y nhìn chính mình nằm ở trên mặt đất, nhìn thoáng qua liền dời không ra được.

Chật vật.

Đây là từ ngữ duy nhất mà y có thể nghĩ đến, công tử duy nhất của Giang thị.

Đầu bù tóc rối, quần áo rách mướp, mỗi một cái lỗ thủng đều lộ ra vết máu.

Y không biết những người đó đều đã làm gì mình, nhưng y rõ ràng, chính là trước mắt chính mình, tuyệt đối sẽ không trôi qua tốt đẹp gì.

Quả nhiên, một người nam nhân mặc đồ Ôn gia đi tới trước mặt của mình.

Cánh tay to rộng trực tiếp nắm lên đầu tóc của mình, đột nhiên một túm, chính mình trực tiếp từ trên mặt đất đứng lên.

“Nói cho ta, Ngụy Vô Tiện ở nơi nào.”

“Ta không nói ngươi có thể làm gì được ta.”

Người kia cười to hai tiếng, “Ta có thể làm gì được ngươi đâu —— kia đương nhiên là, hóa đi Kim Đan của ngươi.”

Tuy rằng y cảm thụ không được nỗi đau chân chính, lại có thể biết được Giang Trừng hẳn là rất tuyệt vọng.

Tay đến gần vùng đan điền, nguyên bản Giang Trừng đang đứng ở một bên xem cũng cảm nhận được có một cổ lực mạnh mẽ đang ở trong cơ thể của mình bóp nát cái gì.

“Không ——”


Giang Trừng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua bên ngoài, còn đang tối.

Giấc mộng này quá dài.

Y khoác áo khoác đi ra bên ngoài, là Liên Hoa Ổ.

Là Liên Hoa Ổ sau khi trùng kiến.

Y dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi tới, thẳng cho đến khi tới được bên cạnh hồ sen, thì Giang Trừng mới dừng lại.

Nương theo chút ánh sáng le lói ở trong đình, đánh giá đồ vật ở trong tay.

Là một viên hạt giống, một viên hạt giống đã phát xanh.

Cùng viên hạt giống ở trong mộng kia giống nhau như đúc.

Y năm nay đã ngoài ba mươi, thế nhưng cũng sẽ nhớ lại thời niên thiếu của chính mình, hơn nữa còn có một giấc mộng hoang đường đến như vậy nữa.

Cái gì tiên nhân, cái gì sư huynh.

Đều là chó má.

Y tiện tay ném hạt giống đi, để nó lăn dài ở trên mặt đất.

Y rốt cuộc có thể lại có được một giấc mộng đẹp.

 ( ALL TRỪNG) Hoa trong tayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ