C46

233 21 0
                                    


Chỉ với một câu nói của Lucas, giọt lệ bên khóe mắt của Yuqi lập tức chảy ngược vào trong, đồng thời hóa thành một ngọt lửa, nhanh chóng cháy bừng lên rồi bốc hơi trong cơ thể cô.

Ban đầu cô còn ngơ ra, cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Thế nhưng một câu nói bình thường như thế... làm sao cô có thể nghe nhầm cho được?

Trong nháy mắt, mọi buồn phiền và những tâm tư thầm kín đều tan biến mất, trong đầu cô hiện giờ chỉ còn lại tiếng ong ong.

Không đúng, sao tự dưng anh lại nói câu này?

Yuqi há hốc mồm, trợ mắt nhìn mặt tường một lúc lâu, sau đó lại quay sang nhìn Lucas.

Trông anh khá hờ hững, ánh mắt bình tĩnh nhìn tấm áp phích treo trên tường, dường như không hề nhận ra mình nói sai điều gì, cũng không thấy không đúng thời điểm.

Yuqi có muốn đa cảm cũng không thể đa cảm nổi.

Cô ngơ ngác nhìn anh vài giây, sau đó mới dời tầm mắt.

Vì đang sốt nên người cô rất nóng, nóng đến nỗi vết ửng đỏ trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Anh... em..."

Thấy cô ấp úng một buổi trời mà không nói được một chữ, Lucas nghiêng đầu, thản nhiên nói, "Tôi nói không đúng à?"

Tuy lời vừa rồi của anh chỉ là lời nói trong lúc tức giận, song, nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không phải là không có lý.

Nam nữ trưởng thành, lúc này nên làm gì?

Nắm tay nhau xem phim à?

Nếu dựa theo kế hoạch trước đó của Yuqi, tiến triển thế này có hơi lãng phí công sức.

Lucas nhìn Yuqi bằng ánh mắt mỉa mai.

Cả người cô đang sốt, đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, đã thế hiện tại còn bị anh làm cho hết hồn, nên cô chỉ thấy lời nói của anh rất có lý, choáng váng gật gật đầu.

Nhưng thế thì sao, mọi điều kiện để thành lập giả thiết đều vỡ tan cả rồi.

"Ừ, anh nói đúng đó."

Lucas, "..."

Vừa dứt lời, bầu không khí như khẽ chấn động.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Qua cuộc nói chuyện ngắn gọn này, bọn họ đã đào ra một vật cản ngăn cách mà hai người đều biết rõ nhưng vẫn cố tình chôn giấu.

Luqi|| "Mợ Út" nhà họ HoàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ