C65

193 17 0
                                    


Có lẽ là do tiếng rao to phát ra không đúng lúc từ cái loa đã đánh mạnh vào lòng Lucas, thế nên anh không tài nào đoán được trong đầu Yuqi hiện giờ đang nghĩ gì.

Mà lời nói của cô thật sự khiến anh không cách nào tiếp thu được.

Im lặng một lát, Lucas giữ chặt cánh tay Yuqi, quyết định nhảy qua bước này.

"Trễ rồi, về thôi em."

"Ừ, anh nói đúng, trễ rồi."

Ngoài dự đoán, Yuqi nghe lời gật đầu với anh, "Nên về nhà thôi."

Chuyện mà bất thường thì ắt hẳn có quỷ, Lucas bất động yên lặng quan sát cô một lúc, xác định cô không giở trò mới gọi điện bảo tài xế đến.

Nhưng khi vừa lên xe, Yuqi lại nói, "Về Thái Lâm Phủ."

Thái Lâm Phủ là khu chung cư nơi cô ở.

Lucas nghiêng đầu nhìn Yuqi, anh mím chặt môi, nới lỏng cà vạt, sau đó dè dặt hỏi lại cô, "Em không về nhà hả?"

Yuqi quay mặt sang đi không thèm nhìn anh, "Về chứ, em nghe lời anh mà."

"Về nhà em."

Lucas nhìn cô một lát rồi thu hồi tầm mắt, anh bình tĩnh mở miệng nói với tài xế, nhưng giọng điệu không muốn để người khác chen vào.

"Về Bác Cảng Vân Loan."

Tài xế đáp lại, đánh tay lái chuẩn bị quay đầu xe.

Yuqi thấy thế, cất cao giọng, "Tôi muốn về Thái Lâm Phủ!"

Tài xế cầm vô lăng không biết phải làm thế nào, nhìn Lucas qua kính chiếu hậu.

Nhưng lần này, Lucas bình tĩnh gật đầu, "Thôi, nghe cô ấy đi."

Yuqi: ?

Cô kinh ngạc quay đầu, thấy Lucas cũng đang nhìn mình liền vội thu hồi tầm mắt, giả vờ như không có chuyện gì.

Ấy thế mà không thấy anh nài nỉ giữ cô lại như trong dự tính, một câu cũng không.

Dỗ em hai câu thì anh chết hả?

Yuqi càng thấy tức.

Kìm nén cơn bực đến trước cổng khu chung cư, Yuqi giận đùng đùng bước xuống xe, khi bước được vài bước lại phát hiện Lucas cũng đang đi phía sau cô.

Vừa quay đầu lại, cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lucas.

Dưới ánh hoàng hôn, gọng kính của anh như được tô điểm thêm vài tia sáng, nhưng vẫn không cuốn hút bằng ánh mắt của anh.

Anh nhìn cô chăm chú, dường như trong mắt anh, cả thế giới này chỉ có một mình cô. Đôi mắt sâu thẳm mang theo chút nóng bỏng chỉ có thể nhìn thấy vào những lúc thân mật nhất.

Ở trước mặt đám đông, anh không nói gì, nhưng ánh mắt ấy cứ như đang tán tỉnh.

Yuqi không có chút tiền đồ đỏ bừng mặt.

Sau đó cô vội vàng xoay người lại.

Cô nghi ngờ anh không biết dỗ dành mà chỉ biết lấy sắc dụ dỗ người ta mà thôi.

Luqi|| "Mợ Út" nhà họ HoàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ