Thành phố sau hơn một năm xa cách đã thay đổi rất nhiều, nhưng không hề mất đi hương vị quen thuộc thân thiết kia, ngay cả không khí cũng thật ngọt. Rốt cục đã trở lại, Hàn Quốc, Seoul.
Trong chiếc Porsche màu đỏ, người lái xe tâm tình rõ ràng rất tốt. Đã hơn một năm không đi trên con đường này, kiềm chế lại sự nôn nóng cùng mong ngóng đang thúc giục không ngừng trong lòng, thật cẩn thận khống chế tốc độ ở mức cho phép.
Nhưng cẩn thận cũng không thể tránh được hết sự cố phát sinh, nhất là nếu người khác có ý định. Chẳng hạn như hiện tại, một chiếc xe màu bạc từ đối diện lao đến, muốn né tránh, nhưng đối phương dường như cố ý, bắt đầu tiến đến gần, sau đó áp sát xe lại.
Cậu mở cửa xe bước ra. Cùng lúc cửa xe đối diện cũng mở,một người thanh niên trẻ tuổi mặc Âu phục đi giày da xuất hiện, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười kín đáo, gợi cảm giác giống như logo xanh trắng của chiếc xe BMW, tinh tế cô đọng nhưng không mất vẻ đường hoàng.
Cặp kính mát màu trà được cậu bỏ xuống, tức thì lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ tỏa sáng, dường như so với mặt trời trên đầu còn chói mắt hơn.
“Xin lỗi, anh đụng vào xe của tôi.” Xe này là đi mượn đó, cậu thầm cắn răng ~~~
Người thanh niên cười, thuận tiện dựa mình lên xe, khoanh tay trước ngực: “Tình hình hiện tại, xe của tôi cũng hư rồi, làm sao khẳng định tôi đâm vào cậu đây?”
Bất giác nhíu mày: “Nếu như vậy nói nhiều vô ích, báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xem xét một chút là có kết luận.” Nói xong liền lấy di động từ trong túi áo ra.
“Như vậy có phải rất phiền toái không?”
Cậu nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh.
“Được rồi ——” Anh thở phào một hơi, giống như nhượng bộ nhiều lắm: “Cậu đã nói là tôi đụng, vậy tôi bồi thường cậu là được chứ gì.”
“Hả?” Nghe thấy vậy cậu liền hạ điện thoại trong tay xuống, thích thú nhìn lại anh, “Anh định bồi thường thế nào?”
Người thanh niên lắc lắc đầu, đứng dậy tiến đến, dừng lại trước mặt cậu, nhìn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên kéo một tay của cậu đặt lên ngực: “Tôi bồi thường cậu, xe của tôi, tính luôn người của tôi, tất cả đem bồi thường cho cậu.”
Trên đường phố Seoul, hai chiếc xe thể thao hàng hiệu một trắng một đỏ vốn đã đủ để thu hút ánh mắt của mọi người, lại thêm hai người con trai không kiêng nể ôm nhau, thỉnh thoảng xe cộ qua lại, cả lái xe lẫn hành khách đều phải ngó xem.
“Jung Yunho, đã lâu như vậy, sao anh vẫn còn vô lại như thế chứ?” Người bị ôm lấy rốt cục nhịn không được lên tiếng kháng nghị.
“Mặc kệ, hiện tại không ôm nhanh, ai biết em chừng nào lại không nói một tiếng chạy ra nước ngoài. . . . . . . Anh nhớ em muốn chết, Jaejoong.” Anh nhu đứa nhỏ tùy hứng làm nũng.
“Anh điên không cần kéo tôi theo, tôi vừa mới về nước, cũng không muốn ngày hôm sau liền lên báo.” Người trong lòng ngực ngữ khí lạnh như băng, không chút lưu tình, rồi lại không thể không đeo kính mát lên để tránh ánh mắt mọi người .